Chương 33: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm đó.

Lâm Minh và Vu Tinh xong việc muộn hơn dự tính, gần 11 giờ họ mới rời khỏi bệnh viện Lệ Quang. Những ngày sương mù kéo dài vào mùa đông như thế này rất hiếm gặp, khu Lệ Quang nằm ở vùng nhiều đồi núi nên có lẽ đã hình thành sương mù thung lũng. Trong thời tiết này, đi bộ tiện hơn lái xe. Quãng đường từ bệnh viện tới nhà khách là khoảng 900 mét, khoảng cách không ngắn.

Trong màn sương, dường như bốn phương tám hướng quanh khu công nghiệp đều vọng đến những âm thanh nhỏ bé, vừa giống tiếng người vừa giống tiếng gió thổi. May mà có Đàm Hồng Tín đi cùng, hai viên cảnh sát biên chế tràn trề dương khí dẫn theo một nữ pháp y dự bị với bát tự cũng nặng dương khí, không còn gì là đáng sợ nữa.

"Sáng mai Vu Tinh mang mẫu máu đông về cục cảnh sát để xét nghiệm, có kết quả thì gửi anh ngay nhé." Lâm Minh dặn.

"Thầy Lâm không về cục cảnh sát thành phố ạ?" Vu Tinh hỏi.

"Anh định ở lại thêm một ngày, tiếp tục điều tra bệnh sử của những người đã khuất. Chắc vì thời gian gấp gáp nên sở cảnh sát Lệ Quang viết báo cáo điều tra sơ sài quá, anh cũng đã xem kết quả kiểm tra của bệnh viện rồi, nhưng đây coi như là anh tự lấy mẫu vật, tự thực hiện phép đo tam giác để đưa ra kết quả điều tra."

Vu Tinh giơ ngón cái. Quả đúng là trình độ nghiệp vụ của Lâm Minh, cái khác không nói chứ xét về độ cẩn thận thì thầy của cô luôn là hạng nhất. Đáng tiếc Lâm Minh không được trọng dụng tại cục cảnh sát thành phố, người nào cứng quá thì dễ gãy, nếu không đã chẳng bị đẩy ra ngoài làm mấy vụ vừa vất vả vừa chẳng được lợi lộc gì.

Ba người tán gẫu câu được câu không, tất cả đều cố ý không nhắc đến câu chuyện mà Đàm Hồng Tín kể hồi chiều. Gọi là câu chuyện vì mọi người cũng không muốn tin nơi này đã thực sự xảy ra chuyện như thế. Chuyện đó quá điên rồ, ai mà tin thì vụ án này sẽ chẳng thể điều tra được nữa.

"Tôi sẽ thuật lại nội dung điều tra hôm nay, mọi người cứ nghe cho biết, xem như thả lỏng trước khi vào việc, tôi tranh thủ nói nhanh thôi. Sáng thứ tư tuần này, khu Lệ Quang có mưa dông, sấm sét rất dữ dội khiến một số cư dân tỉnh giấc giữa đêm, ngay sau đó, vài người trong số họ đã nhìn thấy điều kỳ quái. Trong lúc điều tra, tôi đã phác họa lại theo lời kể của họ và cũng xác nhận với cư dân rằng hình dạng này là đúng.

Quả thực là hình dấu gạch chéo với phần đuôi cong gập vào như Vu Tinh nói, tuy nhiên đây không phải cục máu đông mà là vật sống sờ sờ, bám lên cửa sổ. Hình thể của chúng không hề nhỏ, tôi ước tính phải bằng một người trưởng thành cao 1m6 tới 1m7."

Vu Tinh kinh ngạc ngắt lời: "To thế cơ á? Thế này không dọa người ta phát điên à? Nó còn to hơn cả cửa sổ đơn đấy? Bám vào đâu? Cửa sổ ấy hả? Hay khung sắt chống trộm? Vãi thật……"

"Ừm, bất kể bám lên cửa sổ hay khung sắt, tóm lại là chỗ mà nằm trên giường mở mắt ra là thấy. Một số cư dân làm như không thấy hoặc tưởng rằng mình gặp ác mộng, cho nên đêm đó không có phản ứng gì. Song có vài cư dân…… Đêm hôm hơi hoảng hồn nên đã bật đèn nhìn ra phía cửa sổ, đám người chéo đó…… Ờm, chúng ta tạm gọi chúng là người chéo nhé, đám người chéo này chẳng hề sợ cư dân tới gần, bật đèn lên lại càng thấy rõ hơn, nhưng chẳng mấy ai dám mở cửa sổ.

Không phải người cùng một nhà đều nhìn thấy chúng, dù sao một căn nhà cũng có hai ba phòng ngủ, hướng nằm của mỗi người mỗi khác. Sáng hôm sau thức dậy, các cư dân đó kể với gia đình, nhưng người thân đều nghĩ họ gặp ác mộng hoặc bị điên. Mãi đến khi họ đi làm đi học, nghe người khác bàn tán rồi mới xác nhận cảnh tượng hôm trước không phải là ảo giác."

"Chỉ trong vòng một ngày, chuyện này trở nên rầm rộ khắp cả khu công nghiệp, về sau cũng chẳng biết ai thực sự đã thấy người chéo, ai chỉ nghe nghe người khác kể rồi giả vờ mình cũng thấy. Được rồi, giờ tôi thu nhỏ phạm vi tường thuật, nói về những người chết nhé. Tôi xin nhấn mạnh rằng tất cả họ đều tử vong sau ngày thứ tư, người chết sớm nhất là vào sáng sớm thứ năm. Nói cách khác, mặc dù toàn bộ khu công nghiệp đã trông thấy thứ kỳ quái ấy vào sáng thứ tư, nhưng cả ngày thứ tư vẫn bình an vô sự.

Manh mối của chúng ta quá rời rạc, hai người là pháp y, trên mấy thi thể đó còn có manh mối, chứ tôi thì phải đi điều tra gia quyến của họ, mấy người đó thậm chí chẳng cho chúng ta chút manh mối nào."

"Tôi tra đến một gia đình họ Vương làm thợ gia công kim loại, tôi gọi ngắn gọn là Lão Vương nhé. Lão Vương kể sáng thứ tư bố anh ta có nhìn thấy người chéo bám lên cửa sổ, ông cụ sợ hãi gây náo loạn giữa đêm, đánh thức cả nhà dậy. Cả nhà chạy vào phòng ông cụ xem có chuyện gì thì thấy người chéo bám trên cửa sổ. Nhà họ có khung sắt chống trộm, cảnh tượng người chéo bám lên khung sắt cực kỳ kinh dị.

Vợ con Lão Vương lẫn ông cụ đều sợ hãi tột độ, Lão Vương là đàn ông trai tráng trong nhà, anh ta nghĩ thứ này không thể nào là vật sống, bèn mở cửa sổ ra, dùng sào phơi đồ đâm vào người chéo. Đầu của người chéo cách rất gần, tư thế hơi giống khi chúng ta rướn cổ về phía trước nên có thể thấy rõ ngũ quan của nó. Trong lúc Lão Vương dùng sào phơi đâm người chéo, cố đuổi nó đi, ông cụ bỗng dưng la lên rồi lao tới giành lấy sào phơi trong tay con trai. Lão Vương tưởng ông cụ không muốn anh ta đánh nhau với con quái vật này, thế nhưng ông cụ như thể phát điên, cứ dùng sào phơi đâm mạnh vào người chéo đến mức chảy cả máu…… Chỉ có một người chéo, phải, đúng như Vu Tinh nói, hình thể của nó còn lớn hơn cửa sổ, mỗi nhà chỉ có một người chéo bám trên cửa sổ. Ông cụ hung hăng thọc người chéo cơ man nhát, tiếng la hét của nó hòa lẫn trong tiếng mưa, tiếng sấm, gây ra bóng ma tâm lý khủng khiếp cho gia đình này…… Sau khi bị thương, người chéo đã bỏ đi. Ừm. Ông cụ tự đóng cửa sổ lại, sau đó về ngủ tiếp."

Đàm Hồng Tín kể xong một tàng dài mà thấy khô cả miệng lưỡi. Anh ta đã tiêu hóa câu chuyện này rồi, song hai người kia chỉ vừa mới tiếp xúc với những thông tin này, vẻ mặt họ đều vô cùng đặc sắc, vừa đặc sắc vừa khó coi. Giữa mùa đông, phòng thí nghiệm bệnh lý không có điều hòa, thấy lạnh trong lòng quá đi.

"……Máu, cái đó, có thể mang đi xét nghiệm xem……" Lâm Minh rùng mình, tấm mặt nạ pháp y lạnh băng xuất hiện vài vết nứt, "Đây là tình tiết game kinh dị nào đó hả?"

Nhìn Lâm Minh vậy thôi chứ anh ta là mọt game chính hiệu, lớn lên cùng Diablo và game 3D Minecraft, chơi cả game bắn súng lẫn series Resident Evil thời kỳ đầu.

"Cây sào phơi kia đã bị thiêu rụi rồi."

Lâm Minh bày ra vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa an tâm.

Đàm Hồng Tín cố nhịn cơn khát, lại kể tiếp: "Sáng thứ tư, ông cụ có vẻ vẫn không sao, vợ con Lão Vương sợ quá nên vợ anh ta đòi dẫn con gái về ngoại ở mấy ngày, nhưng Lão Vương không cho, anh ta lo lắng cho ông cụ ở nhà một mình. Vừa qua 1 giờ sáng thứ năm, ông cụ đang đi vệ sinh thì phát bệnh tim qua đời. Nhà vệ sinh đóng kín cửa, cả nhà lại đang ngủ hết, mà dù không ngủ thì trong nhà cũng chẳng có ai đi giục ông cụ, bởi vì ông hay đọc báo lúc đi vệ sinh, nếu mà giục ông, ông sẽ bảo càng giục ông càng táo bón, thành ra gia đình cũng quen với việc ông chiếm đóng nhà vệ sinh rồi. Sáng thứ tư Lão Vương bị người chéo dọa sợ, tối đó bèn ra ngoài uống chút rượu cho đỡ sợ, khoảng 1 giờ sáng anh ta mới về đến nhà. Thấy nhà vệ sinh sáng đèn, anh ta liền đi các phòng để kiểm tra và biết người trong nhà vệ sinh là bố mình. Lão Vương uống nhiều rượu nên mắc tiểu, đợi mãi chẳng thấy ông cụ đi ra, Lão Vương bèn gõ cửa hỏi xem bố mình có sao không, tuy nhiên ông cụ không trả lời. Lão Vương đâm ra bất an, liền đạp cửa xông vào, thấy ông cụ ngã ra đất, quần còn chưa kịp kéo lên. Ông ấy đã qua đời, mặt phù lên tím tái, đầu ướt đẫm mồ hôi."

Khớp với biểu hiện khi bị nhồi máu cơ tim. Lâm Minh gật đầu.

"Lúc đó đang giữa đêm khuya, ông cụ gặp chuyện, Lão Vương lập tức gọi cho bệnh viện, cả gia đình không ngủ nổi. Bọn họ tất bật đến tận rạng sáng, Lão Vương tìm công ty tang lễ, cả nhà tranh thủ thay phiên nhau chợp mắt một lúc. Người đầu tiên được báo mộng chính là con gái Lão Vương, con bé đang ngủ gật thì mơ thấy ông nội bảo con bé và Lão Vương phải mau chóng hỏa táng thi thể, ông ấy sợ mình còn chưa xuống địa phủ thì đã "Không còn nữa".

Theo như con gái Lão Vương tả lại thì vẻ mặt ông nội lúc ấy đáng sợ đến mức nó tỉnh cả ngủ, hai mắt ông lồi ra như thể sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài. Sau đó hai vợ chồng Lão Vương cũng được báo mộng, ông cụ rất gấp gáp, nói năng cũng không rõ ràng, có vẻ ông ấy quên cả cách nói tiếng phổ thông, mà dùng tiếng địa phương từ hồi ông còn trẻ chưa đi làm trong khu công nghiệp, ngay cả Lão Vương cũng không hiểu được. Thấy bố mình vội vã báo mộng cho gia đình, Lão Vương buộc phải nghe theo, anh ta mau chóng trả tiền cho công ty dịch vụ tang lễ để họ lập tức hỏa táng bố mình. Dựa theo vị trí địa lý của khu Lệ Quang thì đưa đến lò hỏa thiêu thành phố D sẽ tiện hơn, song thành phố D chỉ có hai lò hỏa thiêu mà đang phải xử lý rất nhiều người chết ở thành phố D rồi, cho nên công ty tang lễ phải đưa Lão Vương sang lò hỏa thiêu ở thành phố bên cạnh thì mới xếp được chỗ."

"Nếu người chết đều đưa tới hai lò hỏa thiêu của thành phố D thì bên phía lò hỏa thiêu cũng sẽ nhận thấy bất thường, có thể sẽ báo cáo lên trên lần nữa." Lâm Minh nói.

Đàm Hồng Tín hít sâu một hơi, câu chuyện này xem như đã kết thúc, "Tình huống của những người khác…… cũng giống nhà họ. Tuy nhiên bây giờ thì không, sở cảnh sát Lệ Quang đang điều tra vụ án này, mặc dù vẫn chưa xác định là vụ án hình sự nhưng có rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên những cụ già qua đời ở khu Lệ Quang vẫn đang bị tạm giữ lại nhà tang lễ, không được phép hoả táng.

Tôi đang nghĩ hay là đến nhà Lão Vương để lấy mẫu "máu" của người chéo, hai người thấy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!