Chương 3: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gửi tin nhắn xong, màn hình chợt lóe lên rồi lại tắt phụt, Thi Sương Cảnh ấn thêm mấy lần mà không sáng lên được. Dấu hiệu chẳng lành chút nào, ngặt nỗi cậu đã bước nửa chân ra khỏi thang máy, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại. Hết đường rút lui rồi.

Chỉ là bán thân thôi mà, có cần căng thẳng đến thế không? Mà nói đi cũng phải nói lại, đối phương cũng là nam nhỉ?

Đến giờ đi ngủ là đầu óc Thi Sương Cảnh không tỉnh táo nổi nữa rồi, cậu đứng lặng ở hành lang, rốt cuộc phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng nhất trong đủ thứ vấn đề kỳ quái —— Cậu phải bán kiểu gì đây?

Đèn hành lang bật sáng trưng, đèn trần, đèn sàn, đèn chỉ dẫn trên khung cửa mỗi phòng, đèn ở lối thoát hiểm. Cuối hành lang lang không phải cửa sổ mà là một căn phòng. Thi Sương Cảnh có thị lực tốt, hơn nữa trong lòng cũng có dự cảm mơ hồ, cậu cảm thấy có lẽ căn phòng suite cao cấp kia chính là phòng cuối hành lang. (Phòng suite là phòng hạng sang nhất trong khách sạn, thường ở tầng cao nhất và có đầy đủ tiện nghi, với nhiều gian phòng khác nhau như phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm và thư phòng.)

Thi Sương Cảnh dựng cổ áo khoác lên, cẩn thận ngửi thử, may mà không có mùi gì lạ, mặc dù chiếc áo bông này giặt từ năm ngoái. Lại kiểm tra cổ tay áo, không bẩn. Thi Sương Cảnh là một cậu trai khá chú ý vệ sinh.

Tim Thi Sương Cảnh đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu dẫm lên tấm thảm mềm như bông, càng đi càng thấy hối hận, càng hối hận lại càng đi chậm, càng chậm lại càng căng thẳng, đi mãi mà chẳng đến điểm cuối.

Vì ở tầng trên cùng, lại đang là rạng sáng nên không có âm thanh nào vọng ra từ trong phòng. Không có gì cả, kể cả tiếng ti vi, tiếng trai gái ân ái, tiếng gọi điện, yên ắng hệt như đi vào hầm mộ. Chẳng rõ vì sao trong đầu Thi Sương Cảnh lại nảy ra liên tưởng ấy. Là do mấy hôm trước Tiểu Á đọc tiểu thuyết trộm mộ đây mà, chớ nên nghĩ theo mạch não của cô nàng thì hơn.

Nhưng đây chỉ là một hành lang bình thường mà thôi, dù có bò thì cũng chỉ mấy phút là bò đến nơi. Thi Sương Cảnh bước tới trước cửa một cách thuận lợi, đầu óc cậu trống rỗng chẳng nghĩ ngợi được gì, sự kiện hồi chiều ở trước cổng chùa Đại Từ cứ như tiếng vọng, đến giờ lại văng vẳng bên tai. Cuối cùng cậu vẫn quẹt thẻ mở cửa phòng, khóa cửa kêu "Két" là đã có thể ấn tay nắm cửa.

Cả phòng tối om, ánh sáng hành lang vừa rọi vào đã bị bóng tối trong phòng nuốt chửng. Thi Sương Cảnh dõi mắt tìm kiếm khe cắm thẻ trên tường, rốt cuộc cũng tìm được, cậu cắm thẻ trước khi bước vào, trong phòng sáng lên. An tâm rồi.

Thì ra đối phương vẫn chưa tới ư?

Thi Sương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào.

Căn phòng rộng mênh mông, đối diện cửa phòng là sảnh tiếp khách, nơi đó bày mấy chiếc sô pha, phía sau là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là những tòa nhà văn phòng cao cấp và đại lộ Thiên Phủ. Đêm đã khuya song ánh đèn vẫn rực rỡ, không chỉ mình Thi Sương Cảnh là chưa ngủ. Quả nhiên pin điện thoại có vấn đề rồi, Thi Sương Cảnh nghĩ bụng.

"Phòng này chắc là đắt xắt ra miếng, biết thế cứ nhận tiền trước, lúc trả phòng người ta sẽ không bắt mình đưa cả tiền phòng đâu nhỉ?" Thi Sương Cảnh lẩm bẩm.

Cậu dạo một vòng quanh phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi đến phòng thay đồ và phòng tắm, tất cả đều sáng sủa và ấm áp, giúp cậu với bớt sợ hãi. Điện thoại ở đầu giường hiển thị thời gian, không biết mấy giờ đối phương mới đến, Thi Sương Cảnh rất muốn nói với đối phương rằng ban ngày mình còn đi làm nữa, cậu thực sự không tới đây vì tiền.

Tuy nhiên cậu cũng không biết tại sao mình lại tới đây, có lẽ do sợ, cũng có lẽ do hiếu kỳ. Phần nhiều vẫn là do hiếu kỳ. Thi Sương Cảnh không phải người chẳng có lòng hiếu kỳ. Cậu mới hai mươi tuổi thôi, vẫn còn rất hứng thú với thế giới này.

Chiếc giường đôi có kích thước rất lớn, theo như tập quảng cáo để trên bàn rượu có ghi thì nệm này là nệm Simmons. Giường nệm ám mùi dầu thơm của khách sạn, có một chút mùi cam đường và oải hương, xen lẫn một chút mộc hương. Thi Sương Cảnh đứng bên cạnh giường, không biết nên ngồi trên sô pha đợi đối phương hay nằm thử chiếc nệm này nhỉ? Trải ga phẳng phiu thế này, nằm lên là hằn vết ngay, ngặt nỗi chiếc giường này quá là hấp dẫn đi.

Thôi nằm một lát vậy. Chỉ nằm một lát thôi. Dù sao hôm nay cậu cũng mệt quá rồi.

Mới đầu chỉ là đặt mông lên giường, Thi Sương Cảnh bắt chước mấy người trên ti vi, nhún lên nhún xuống trên nệm, rất ư là thoải mái. Sau đó cậu nằm dang tay dang chân lên giường, giây phút ấy Thi Sương Cảnh nghĩ: Dù có bị cười nhạo bởi gã kim chủ đã mắng mình, thì mình vẫn phải thừa nhận rằng, chiếc giường này thật là thoải mái quá đi!

Điện thoại hết pin, xung quanh lặng ngắt, Thi Sương Cảnh thẫn thờ nhìn trần nổi phía trên, chẳng mấy chốc mí mắt díu cả vào nhau, sau đó cậu nằm thiếp đi trên chiếc giường mềm mại của khách sạn năm sao, vẫn mặc nguyên áo bông và quần jean. Gì mà Phật Tử, gì mà tôi bao anh anh bao tôi chứ, là mơ chăng……

Khách sạn chu đáo quá, sau khi ngủ còn có người kéo rèm, tắt đèn cho.

Thi Sương Cảnh ngủ rất say, giã trà chanh cả ngày, mải lo nghĩ cho Bắp, lại đang tuổi ăn tuổi ngủ, cho nên chẳng cảm nhận được gì cũng là bình thường.

Cậu không thấy bàn tay nhỏ như cành khô ở mép giường bám lên ồng quần cậu, một cái tay, hai cái tay, mười cái tay…… Chúng men theo khe hở giữa ống quần và mắt cá chân, luồn vào trong quần. Cậu cũng không thấy bàn tay nhỏ xíu ấy vươn dài ra vô hạn, v**t v* cổ áo cậu, m*n tr*n gáy cậu, mò vào trong áo phông. Thi Sương Cảnh nằm mơ Bắp cọ vào cổ chân mình rồi nhảy lên nằm đè lên cổ mình, cảm giác ngưa ngứa hệt như lông.

Hệ thống sưởi hơi nóng, Thi Sương Cảnh ngủ mà mồ hôi túa khắp người, cậu mơ màng cởi áo bông ra, rồi lại cởi cúc quần jean, mặc áo phông và quần jean tiếp tục nằm nghiêng ngủ.

Bàn tay khô đen nhỏ tí hiện ra từ dưới giường, cánh tay dường như có thể vươn dài ra tít tắp. So với tay thì phải gọi là bút mới đúng. Bàn tay to gan nhất vươn ngón trỏ ra, bắt đầu vẽ chú văn lên người Thi Sương Cảnh từ trên hướng xuống dưới. Bàn tay ấy lướt khẽ như gió, mà chú văn lại đen đậm. Ngón tay tô vẽ lên mặt, hai chân và lên thân Thi Sương Cảnh, nom có vẻ rất đỗi cần mẫn.

Cuối cùng, sau một tiếng rưỡi tô vẽ, chúng cũng biến Thi Sương Cảnh ra dáng một tế phẩm, chẳng qua là tế phẩm vẫn mặc quần áo.

Mà ác mộng cũng bắt đầu từ lúc ấy.

Thi Sương Cảnh không hay nằm mơ, dù có mơ thì cũng chỉ mơ thấy những cảnh tượng cố định, từ ngày nhặt được Bắp, cậu lại thường mơ thấy Bắp. Hôm nay cũng không ngoại lệ, ở trong mơ, cậu và Bắp quấn quýt nhau một hồi, tiếp đó cậu nhìn quanh phòng trọ của mình, tất cả vẫn như thường.

Ủa? Tại sao lại có bàn thờ Phật?

Trên bức tường bên phải cửa vào có đặt một bàn thờ Phật bằng đồng đen, không lớn cũng không nhỏ, nó tự dưng hiện ra, đằng trước bày lư hương, song chỉ cắm một cây hương. Hương chưa cháy đến hết thì đã ngừng giữa chừng, cứ mắc kẹt ở giữa hồi lâu. Thi Sương Cảnh không hiểu, mà cậu vốn chẳng thích nghĩ nhiều, lúc nằm mơ càng chẳng muốn nghĩ, do đó chỉ liếc một cái rồi liền quay đầu tìm Bắp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!