Chương 28: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tội nghiệp Thi Sương Cảnh mới đặt đầu lên gối được mấy tiếng thì điện thoại để chế độ im lặng đã rung liên hồi. Vừa mở mắt xem là ai gọi, cơn buồn ngủ tức khắc biến mất, cậu vội vàng bắt máy: "Xin lỗi bà chủ, em quên xin nghỉ……"

Cuối tuần Thi Sương Cảnh nghèo khổ vẫn kiên trì muốn vào thành phố làm thêm, giã trà chanh, đây là nguồn thu nhập ổn định duy nhất trong thời gian cậu đi học. Từ khi gặp Phật Tử, mỗi ngày của cậu đều trôi qua trong mông lung, chẳng còn biết hôm nay là ngày nào tháng nào, tối qua lại bị một phen hú vía, dung lượng não và sức lực đều không đủ để xử lý lịch trình mấy ngày nay. Trình độ nói sạo của cậu càng lúc càng điêu luyện, cậu báo là mình bị ốm, chắc hai ngày cuối tuần không đến được.

Đang nói dối thì sau đầu cậu bỗng vọng tới giọng nói: "Còn đi đâu nữa? Cậu vẫn muốn tiếp tục làm mấy công việc chân tay này à?"

Thi Sương Cảnh vội lấy tay che micro lại, đáng tiếc giọng cách quá gần vì La Ái Diệu đang nằm cùng giường với cậu, có vẻ bà chủ đã nghe được nên bèn trêu: "Ồ? Có anh trai ở đó à? Em cứ tĩnh dưỡng cho khỏe đi, nếu không đi làm nữa thì cũng phải báo với chị một tiếng để chia tay êm đẹp chứ?"

"Tuần sau em nhất định sẽ tới! Em không nghỉ đâu ạ!"

"Được rồi, hôm nay chị sẽ tìm người thay ca cho em."

Cúp máy xong, Thi Sương Cảnh nhích sang bên kia giường, cách xa La Ái Diệu một chút. Đã l*m t*nh rồi, đã hôn môi rồi, nhưng đây mới là ngày thứ mấy họ gặp nhau chứ? Nếu Lưu Thiến mà biết quan hệ giữa Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu là thế này, bà có thất vọng về cậu không? Có. Có. Có. Thi Sương Cảnh vô cùng chắc chắn.

"Muốn ngủ thì trật tự mà ngủ, không ngủ thì cút." La Ái Diệu trở mình, cất giọng bực bội. Thì ra khi không gõ chữ, giọng hắn thốt ra chữ "Cút" là như thế này. Không phải kiểu hùng hổ giận dữ, vang dội như kim thạch, mà là khí thế của một vị thiếu gia, cậu ấm, chủ nhân đuổi người ta ra ngoài.

Thi Sương Cảnh không chấp nhặt với hắn, hai người quay lưng về phía nhau, chừa ra một khoảng rộng ở giữa, làm gió lọt vào trong chăn. Bắp nắm lấy cơ hội, nó leo lên cạnh đầu giường, sau đó nhảy nhẹ một cái, cái đầu mập mập luồn vào khe hở sau lưng hai người, cảm giác lông mềm mềm cực kỳ thích. Thi Sương Cảnh với tay ra sau, định vuốt lưng cho Bắp, ai ngờ lại chạm phải tay La Ái Diệu, thì ra hắn cũng cảm nhận được động tĩnh của con mèo nên vô thức muốn sờ.

Xấu hổ quá. Thi Sương Cảnh rụt tay về, toàn thân vừa nóng vừa lạnh, là di chứng của xấu hổ. Bắp tìm vị trí sau đùi, cuộn tròn ngủ say sưa, đầu tựa vào Thi Sương Cảnh, mông và đuôi thì tựa vào La Ái Diệu, không hề sợ hai người đàn ông trong chăn phóng ra mùi hôi làm nó chạy mất. Bắp quá nhớ Thi Sương Cảnh rồi, nhớ ổ chăn, nhớ nhiệt độ cơ thể, cái gì cũng nhớ. Đêm qua cậu lại không về, Bắp không hiểu sao chủ nhân của mình lại thay đổi, nó có còn là máy sưởi tay mùa đông mà Thi Sương Cảnh cưng nhất không?

Hai người cùng ngủ đến chiều, mãi đến khi dạ dày rỗng tuếch, chẳng thể ngủ nổi nữa. Từ cửa nhìn vào, La Ái Diệu nằm bên trái, Thi Sương Cảnh nằm bên phải, La Ái Diệu ở gần tủ quần áo, Thi Sương Cảnh ở gần cửa sổ. La Ái Diệu luồn tay vào chăn vuốt lông Bắp, còn Thi Sương Cảnh ngồi tựa vào đầu giường xem điện thoại. Đề tài nói chuyện giữa hai người quá ít ỏi, hơn nữa khó khăn lắm cậu mới được đánh một giấc sảng khoái, vậy mà tỉnh dậy lại phải điều chỉnh đầu óc sang phiên bản ma quái —— Đối với Thi Sương Cảnh mà nói, La Ái Diệu quả là một người rất rõ nét, không khiến cậu cảm thấy hắn là nhân vật nguy hiểm, thậm chí không phải người.

Nhiệt độ cơ thể là chân thật, da thịt là chân thật, hơi ấm là chân thật. So với lời người khác nói, cậu càng muốn tin tưởng những gì mình tiếp xúc hơn. Tuy hai người ngủ chung một ổ chăn không phù hợp cho lắm, nhưng từ nhỏ cậu đã hiếm khi ngủ cùng người khác, hôm nay thức dậy, trong đầu cậu bỗng nảy ra một câu cảm thán —— "Thoải mái ghê". Gần bên cậu còn có một người khác cũng đang tận hưởng giấc ngủ an toàn này, ngay cả Bắp cũng sẽ tán thành nhận định của cậu.

Về mặt nhận thức, bọn họ đều hiểu rõ sự nguy hiểm của La Ái Diệu, song qua những tương tác nhỏ nhặt, họ lại không thể hoàn toàn tách biệt hắn ra được.

Thi Sương Cảnh để điện thoại xuống, "Tôi đói rồi. Anh muốn ăn gì?"

"Ăn giống cậu."

"Tôi chỉ được ăn đồ trong hộp đựng thức ăn thôi đúng không?"

"Tôi không muốn ăn mấy món tế phẩm đó, mùi vị kỳ lắm, không hợp gì cả. Cậu nấu đi, tôi ăn gì cũng được." La Ái Diệu nhìn về phía cậu qua đôi mắt xanh mờ ảo, "Cậu ăn quen tế phẩm chưa?"

"Cũng bình thường, tôi giống anh, không kén chọn."

Nhờ giấc ngủ thư thái, Thi Sương Cảnh chẳng hề oán trách một câu nào, cậu xuống giường, đi nấu bữa trưa muộn cho Phật Tử. Hôm qua Phật Tử ăn hai bữa tế phẩm cùng Thi Sương Cảnh, xem ra không hợp sở thích của hắn. Câụ kiểm tra lại thức ăn trong hộp cơm trong tủ lạnh, hôm qua tài xế Liễu có tới đưa vật dụng thường ngày và sách giáo khoa cho Phật Tử, tiện thể mang tới một ít nguyên liệu nấu ăn.

Cậu nghe nói tài xế Liễu còn nhận hàng giúp Phật Tử nên đã bảo lần sau cứ ghi địa chỉ của cậu là được, khỏi phiền tài xế đi thêm một chuyến.

Chí ít trong hộp có đủ ba món một canh, so ra thì buổi trưa cậu chỉ có thể nấu cho Phật Tử một tô mì, may mà La Ái Diệu không kén chọn. Hắn ngồi vào bàn, tập trung ăn, chỉ bảo: "Nấu mì cũng nên thay đổi nhiều vị, chứ lúc nào cũng trứng chiên với rau xanh thì nhạt nhẽo quá."

Hòa thượng chê mì trứng nhạt nhẽo quá cơ đấy. Thi Sương Cảnh rất khó mà không chửi thề trong bụng. Vốn dĩ cậu đâu phải người như thế, trước nay trong lòng cậu thế nào thì ngoài mặt cũng biểu hiện thế ấy, nghĩ ít mà nói cũng ít. Tuy nhiên từ khi La Ái Diệu đến, nội tâm cậu đã buộc phải kích hoạt.

"Anh chê hương vị tế phẩm tạp nham quá vậy sao không lấy tế phẩm của một nhà thôi?" Tôi thấy thức ăn của anh như kiểu lấy chỗ này một ít, chỗ kia một ít ấy. Thi Sương Cảnh không nói ra câu sau cùng.

"Quy tắc là chỉ được lấy một ít thôi, tín đồ nấu cơm rồi tự ăn, tôi lấy hết thì họ ăn cái gì?"

Thi Sương Cảnh đã hiếu kỳ vấn đề này từ lâu, "Vậy anh lấy mấy món tế phẩm này kiểu gì?"

"Hầu hết tín đồ muốn cầu cạnh tôi đều có bàn thờ trong nhà, đồ ăn đặt lên bàn thờ không kiêng chay mặn, chỉ đặt một ít, tôi lấy đi đồ ăn của nhà nào thì phải thực hiện công đức tương ứng." La Ái Diệu đưa đũa gắp lấy vài miếng thịt bò từ tô của Thi Sương Cảnh, "Nhưng tế phẩm cho cậu ăn thì tôi đều lấy từ những gia tộc tín đồ lâu đời đã thờ phụng tôi trên trăm năm, cho nên khá là ổn định."

"Bọn họ đều hưởng vinh hoa phú quý nhờ thờ phụng anh sao?"

"Đúng vậy." La Ái Diệu nói, "Trong số tiền bạc tài sản mà tôi có thể sử dụng ở hiện thế, có một phần là của cải từ quá khứ còn giữ lại đến nay, một phần là từ tín đồ cúng dường, và một phần khác là tiền tước đoạt, phi pháp."

Thảo nào. Tuy Thi Sương Cảnh không biết cụ thể La Ái Diệu đổi tiền như thế nào, nhưng đúng là hắn không giống người thiếu tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!