Chương 27: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe La Ái Diệu nói thế, Thi Sương Cảnh cũng đâm ra căng thẳng, cảm thấy vật trên tay chẳng hề bình thường. Nước sữa trắng lăn tăn gợn sóng, từ màu sắc đến mùi hương đều không thấy có gì khác biệt —— khác biệt giữa sữa bình thường và sữa không tự nhiên, tuy nhiên cảm giác này…… So với sữa thì nó giống nước cơm hơn. La Ái Diệu lên tiếng thúc giục, Thi Sương Cảnh đành bưng bát sữa lên, cậu loay hoay không biết đỡ một cụ già bị thương nặng dậy kiểu gì, nhưng có vẻ bà Lưu ngửi được mùi sữa của Quỷ Tử Mẫu Thần tới gần. Bà cố mở mắt ra, cánh tay phải duy nhất chưa gãy gắng gượng với lấy bát sữa, trạng thái mơ hồ thậm chí có chiều hướng trở nên điên cuồng. Thi Sương Cảnh sợ bát sữa bị hất đổ nên phải dùng một tay giữ tay bà Lưu, khổ nỗi một người không thể làm được.

Cậu cầu cứu La Ái Diệu, "Phật Tử, anh giúp tôi một tay được không?"

"Cậu cứ đưa bát cho bà ấy là được."

"Thực sự không cần đưa bà Lưu đi bệnh viện ư?"

"Cậu có thể đưa bà ấy đi viện, cũng có thể cho bà ấy uống sữa. Tôi kiến nghị cậu cho bà ấy uống sữa của Quỷ Tử Mẫu Thần, muốn tháo chuông thì phải cần tới người buộc chuông."

Thi Sương Cảnh lại vật lộn một hồi nữa, cánh tay bà Lưu nom thì gầy gò nứt nẻ nhưng sức lực lại siêu khỏe, không tài nào chặn nổi. La Ái Diệu vẫn khoanh tay đứng nhìn, trưng ra vẻ mặt "Đã bảo cậu nghe tôi cơ mà, tôi xem cậu cố chấp được đến bao giờ". Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cậu vẫn phải cầm bát dúi vào tay bà Lưu, cậu đỡ tay hai bên để giữ bát, bà bất thình lình dí bát vào miệng mình với tốc độ cực nhanh, ngỡ như bà không phải cụ già bị thương mà là tinh quái không duy trì được dạng người, để lộ ra khát vọng cháy bỏng. Một nửa sữa chảy vào miệng bà, nửa còn lại vương vãi ra vạt áo trước, chảy xuống theo cổ áo tròn.

"Thi Sương Cảnh, cậu muốn ở lại trông nom lũ trẻ trên lầu hai hay muốn theo tôi tới hang núi?"

"Tôi ở lại với bọn trẻ." Thi Sương Cảnh trả lời không chút do dự.

Cơ mà đáng lẽ cậu nên do dự, chỉ nghĩ tới thứ đang bị nhốt trong căn phòng bên cạnh là cậu thấy đau cả đầu. Phật Tử hỏi vậy thì chắc chắn là định rời đi rồi, cậu gặng hỏi, "Anh định tới hang núi à? Cái đám bò loạn đó có quay lại tìm bà Lưu và bọn trẻ không? Đêm nay anh có trở về nữa không?"

Câu hỏi quan trọng đặt ở cuối cùng, cậu cũng chẳng cần mặt mũi sĩ diện nữa, khó khăn vượt quá mức hiện thực thì cũng cần người vượt quá mức hiện thực giải quyết, Phật Tử là cọng rơm cứu mạng của cậu —— Từ trước tới nay cậu chưa từng cảm thấy La Ái Diệu đáng tin cậy đến vậy, đáng tin cậy đến mức không giống Phật Tử – cái tên Phật Tử dúi mẩu giấy cho cậu, dẫn dắt cậu mộng xuân, rồi còn làm ra đủ chuyện rùng rợn để hù dọa cậu.

"Về đâu? Về nhà ấy hả? Có lẽ." La Ái Diệu ngó nghiêng xung quanh rồi bảo cậu, "Đêm nay còn lâu mới tới cao trào, màn kịch này phải chờ đến đầu thất mới thú vị."

"Sao tôi có cảm giác như thể anh đang xem kịch thế nhỉ." Thi Sương Cảnh là người thật thà nên cũng nói rất thật thà. Dùng từ "thú vị" để mô tả hàng loạt tang lễ, dường như bản tính bất hảo của La Ái Diệu lại bộc lộ ra rồi.

"Mấy việc này đều chẳng liên quan đến tôi, tôi không xem kịch thì còn làm gì đây? Tôi ở lại đây là để thu xếp cho cậu thôi, cậu là người bị cuốn vào chuyện này, tôi không thể để bất cứ biến cố bất ngờ nào cướp mất cậu được. Trước khi tôi làm rõ tại sao cậu lại đặc biệt, tôi chỉ có thể đối xử với cậu theo cách đặc biệt."

Có vẻ vòng vo mà cũng không vòng vo, giống đe dọa mà không hẳn là đe dọa, tựa như lãng mạn mà không phải lãng mạn. Thi Sương Cảnh lúng túng gãi gãi sống mũi, Phật Tử hình dung cậu như một đứa trẻ thích gây chuyện vậy. Mà ngẫm lại, hình như cậu đúng là như thế thật —— Trong chuyện của Phật Tử thì như đứa ngốc, trong chuyện của Dương Linh Linh thì như thằng liều, trong chuyện lời chúc phúc thì như một kẻ dễ dãi. Phải thay đổi thôi. Nếu không chịu rút kinh nghiệm thì không phải phép cho lắm.

Trước khi đi, La Ái Diệu bỗng nhiên vòng lại, hỏi một lần nữa: "Không đi thật à?"

Chẳng mấy khi thấy La Ái Diệu nhiệt tình mời mọc như thế, Thi Sương Cảnh đâm ra chột dạ, thế này rốt cuộc là có ý gì? Là mời thật lòng hay muốn chế giễu cậu? Cậu đơ ra mấy giây, La Ái Diệu cũng hết hứng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, chẳng thèm nhắn nhủ đặc biệt gì với cậu nữa, ý là bảo cậu tự liệu lấy mà làm, chắc sau nửa đêm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.

Cậu lên lầu hai trông nom bảy đứa trẻ trong cô nhi viện, còn phải chăm sóc bà Lưu nữa. La Ái Diệu lái mô tô rời đi, chẳng hề lưu luyến. Thi Sương Cảnh phát hiện lũ trẻ trong phòng đều ngủ li bì, suốt đêm thậm chí chẳng hề có tiếng trở mình.

Kích thước giường trong cô nhi viện thường khá to, bày biện đồ đạc cũng chú trọng gọn gàng đúng chỗ. Thi Sương Cảnh tìm đến giường bà Lưu ngủ, thấy chăn hơi xốc lên, lúc trước bà Lưu đã rời chiếc giường này sau đó mở cửa trông thấy Thi Sương Cảnh và La Ái Diệu. Cậu nằm lên giường, trào dâng nỗi sợ hãi, cứ nơm nớp lo dưới giường còn ẩn giấu người chữ vạn.

Cậu hoàn toàn không biết đêm nay làm sao chợp mắt nổi, ác mộng cứ nối tiếp ác mộng, nhưng khi tỉnh lại thì chẳng nhớ rõ gì nữa.

5 giờ sáng hôm sau, Thi Sương Cảnh nửa tỉnh nửa mơ, thấy thấp thoáng một người đang đứng cuối giường. Cậu tập trung nhìn kỹ, nhận ra đó là bà Lưu mặc áo đỏ, bà đang cúi người nhìn bọn trẻ, bà lướt qua từng đứa, thi thoáng lại vén lọn tóc dính máu của mình.

Thấy cậu thức giấc, bà bèn đi tới. Cậu cuống quýt chống người lùi về sau, va "Cốp" vào đầu giường. Tiếng động hơi lớn, bà Lưu phải giơ tay ra hiệu cho cậu yên lặng.

Bà chỉ ra bên ngoài, ý bảo cậu ra ngoài.

Thi Sương Cảnh cẩn thận quan sát bà Lưu, tuy bà có vẻ chật vật nhưng đã không hành động khác thường như hôm qua, ánh mắt bà rất có thần chứ không còn mờ mịt cố chấp nữa. Cậu mặc áo vào, cùng bà đi ra ngoài hành lang. Mùa đông trời sáng muộn, 5 giờ vẫn tối mịt, bấy giờ đèn cảm ứng của cô nhi viện đã hoạt động trở lại, bật sáng dần theo bước chân của họ.

"Bà Lưu…… Bây giờ chúng ta có cần đến bệnh viện không?"

Bà Lưu lắc đầu, luồn tay vào tay áo ngủ, thở ra một luồng khí trắng, "Không cần. Tối qua đúng là nên đi, nhưng đã đến giờ này rồi, chúng ta đều ổn cả, còn đi bệnh viện làm gì?"

"……" Xem ra bà biết mình bị ngã. Thi Sương Cảnh nghĩ.

"Thằng bé này, bà đã dặn con đừng đến, con lại càng muốn đến. Con cầm tinh con lừa hay sao mà cứng đầu thế?" Bà Lưu nhẹ nhàng trách móc đôi câu, sau đó lại thay đổi giọng điệu, "Nhưng may mà con đến…… Người đàn ông đi cùng con là ai? "Anh họ" ấy hả?"

Cảm giác chột dạ như bị phụ huynh tóm được vậy, Thi Sương Cảnh vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời: "Chỉ là bạn bè thôi, anh ấy tới từ thành phố, con đang cho anh ấy ở nhờ một thời gian. Hôm qua con lo cho bà quá, anh ấy lại có sẵn xe nên con nhờ anh ấy chở qua đây. Bà Lưu, trước kia bà đã dây dưa với…… mấy thứ kia sao?"

Cậu làm động tác tay, ám chỉ những thứ bò trên mặt đất và trần nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!