Chương 26: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy nói vậy nhưng Thi Sương Cảnh vẫn đi đằng trước còn La Ái Diệu đi theo sau. Không phải vì Thi Sương Cảnh dũng cảm, mà là vì La Ái Diệu bảo nếu để hắn mở đường thì mấy thứ này sẽ sợ hắn rồi trốn mất, như thế sẽ chỉ đẩy lùi hiện tượng lạ về sau mà thôi, chẳng thà để Thi Sương Cảnh đi câu cá. Cậu buồn bực hết sức, nếu thực sự có "thứ gì đó", chẳng lẽ chúng không đồng loạt cảm ứng được La Ái Diệu hay sao? Ai trước ai sau có liên quan gì đâu chứ?

Nhưng ít ra đằng sau vẫn có người chống lưng, cậu bình tĩnh lại, bật đèn pin điện thoại, soi đường đi lên lầu.

Trước khi tòa nhà này được dùng làm cô nhi viện Lệ Quang, nó từng là một xưởng sản xuất dưa muối nhỏ, lầu hai chỉ có hai căn phòng trái phải với diện tích rộng lớn, trước đây dùng để phơi dưa muối. Hiện tại trẻ em trong cô nhi viện không quá đông, tổng cộng chỉ có bảy đứa, một phòng là đủ cho tất cả ngủ. Thi Sương Cảnh quẹo sang phải, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt. Bên cạnh cửa phòng là cửa sổ hướng ra hành lang, rèm cửa kéo kín mít.

Cậu nhớ trước kia mỗi độ giữa hè, cả cửa sổ hướng ra hành lang và cửa sổ hướng ra ngoài tòa nhà đều được mở để cho gió lưu thông, ban đêm ngủ rất dễ chịu.

Thi Sương Cảnh liếc vào trong cửa sổ kéo rèm, đèn pin điện thoại chiếu lên cửa kính, chỉ thấy những vết xước dày đặc trên kính lấp lóe ánh sáng, nền tối của rèm cửa làm nền, nổi bật lên cái bóng lờ mờ của cậu. Thi Sương Cảnh nhìn mà hú hồn, chiếu đèn ra chỗ khác, phát hiện La Ái Diệu đang bước sang bên kia hàng lang. Cậu dựng tóc gáy, La Ái Diệu bảo sẽ chống lưng cho cậu cơ mà? Sao cứ im ỉm chạy đi chỗ khác vậy? Cậu bèn cắm đầu chạy theo đuổi kịp hắn.

Phòng còn lại trên lầu hai đang bỏ trống, từ cửa sổ bên này có thể thấy màn đêm hắt vào từ ngoài cửa sổ, tạo cảm giác u ám song vẫn thoáng đãng. La Ái Diệu chợt hỏi: "Cặp sách của cậu đâu?"

"……Tôi để trên xe rồi."

La Ái Diệu cất giọng bất đắc dĩ: "Tôi bỏ hương tàn vào trong cặp cậu chính là để đến tối mang ra dùng, cậu chê cặp nặng sao còn mang nhiều sách về làm gì? Đằng nào cậu cũng có mở ra đọc đâu."

Tuy bị mắng nhưng Thi Sương Cảnh không dám cãi lại, vì La Ái Diệu nói đúng quá mà.

La Ái Diệu dựa vào lan can bê tông, giơ tay như mò mẫm gì đó trong không khí, rốt cuộc cũng tìm được đồ vật, hắn nắm chặt tay, một chiếc túi nylon đen đựng hương tàn lập tức hiện ra.

"Rõ ràng anh có thể lấy được đồ từ cách xa, sao còn trách móc tôi?"

"Cậu không thấy cảnh này rất nực cười à?" La Ái Diệu tỏ vẻ ghét bỏ, "Pháp thân của tôi làm gì không làm, lại đi dùng để trèo tường, cạy khóa, giao hàng?"

Không thấy thế. Thi Sương Cảnh lại chửi thề trong lòng. Trên đầu chữ nhẫn là một lưỡi dao, ý là cố chịu như bị dao cắt ngàn lần rồi thôi, Thi Sương Cảnh nhẫn nhịn.

"Cô nhi viện này trước nay chỉ dùng một phòng làm phòng ngủ thôi à?" La Ái Diệu lựa hương tàn, có thể nhận ra cây hương nào thuộc về ai, hắn muốn chọn lấy một cây nhất định.

"Không, đến tận năm kia vẫn luôn dùng cả hai phòng, con trai và con gái phải tách ra ngủ. Chắc vì hiện giờ lũ trẻ trong cô nhi viện còn nhỏ quá, không có đứa nào lớn để có thể chia phòng theo giới tính và chăm sóc các em."

"Phòng ốc bỏ trống quá lâu sẽ thu hút nhiều thứ tới, tôi tin cậu đã biết điều này từ trước." La Ái Diệu lựa ra chừng mười nén hương, còn lại đều bỏ vào trong túi nylon, dặn Thi Sương Cảnh cầm theo.

Sau đó hắn vung vẩy một nén hương, dùng gió làm mồi lửa, vung mấy cái là khói bốc lên, song cây hương này không cháy ra màu đỏ mà là màu xanh. La Ái Diệu nói, "Cậu có sợ không? Nếu sợ thì lại đây bám vào tôi."

Sợ cái gì? Phải sợ cái gì? Thi Sương Cảnh cuống quýt túm lấy La Ái Diệu, dùng cả hai tay ôm chặt tay trái của hắn không buông. Trong lúc cậu nắm chặt tay La Ái Diệu, trong phòng lũ trẻ bỗng vọng ra tiếng vang ầm ầm đến mức cửa gỗ rung rinh, cậu nghe thấy giọng bà Lưu, "Xuỵt, xuỵt ——"

Thi Sương Cảnh không dám thở mạnh, đợi chừng 10 giây, bà Lưu mới bước ra từ sau cánh cửa. Có vẻ bà vừa thức giấc, tóc tai rối bời, sắc mặt khó coi, mặc bộ đồ ngủ màu hồng, chân đi giày vải. Bà khẽ khàng khép cửa lại, dụi mắt nhìn về phía bên kia hành lang.

"Tiểu Cảnh?" Bà ngạc nhiên hỏi.

"Bà? Vừa rồi có chuyện gì vậy? Bà vẫn ổn chứ?" Thi Sương Cảnh suýt nữa buông tay ra, song La Ái Diệu đã túm chặt cổ tay cậu.

"Con dẫn theo ai thế?"

"À…… Anh ấy là anh họ của con."

"Anh họ? Con có anh họ từ bao giờ?"

La Ái Diệu tốt bụng nhắc nhở: "Nén hương này là thứ tốt đối với chúng, giờ cậu hãy nhốt chúng lại, đêm nay chúng muốn ra ngoài tìm người nhà của mình."

Bà Lưu thẫn thờ đứng ở đối diện, quả thực không tiến lại đây, như thể có một con sông ngăn cách giữa bà và Thi Sương Cảnh. Bà Lưu cực kỳ suy yếu, mái tóc bù xù càng khiến bà trông tiều tụy hơn, tay bà đặt hờ trên chốt cửa, không muốn mở rộng cửa ra. Bà nói: "Tiểu Cảnh, đứng bên đó không tốt đâu, sẽ va vào con mất, con lại đây đi."

Mình có thể qua đó sao? Thi Sương Cảnh hơi ngước lên quan sát vẻ mặt của La Ái Diệu, cậu nhận ra hắn đang cực kỳ chăm chú, không giống đang đùa giỡn.

Mình không qua nữa vậy. Thi Sương Cảnh lắc đầu tỏ ý từ chối.

"Thằng bé này! Qua đây!" Bà Lưu bất thình lình hét lên, giọng khàn đục nghe như giấy ráp chà lên v*t c*ng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!