*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tội nghiệp Thi Sương Cảnh mới đêm qua còn bị lăn qua lộn lại mấy hồi, thế mà hôm sau vẫn phải cố lết dậy đi học, không đi học thì phải ở nhà với La Ái Diệu, chẳng thà đến lớp nằm ngủ dưới mấy hàng cuối.
Trái lại với cậu, La Ái Diệu ở nhà ngủ tuốt đến khi mặt trời lên cao, gần 10 giờ mới dậy. Bé mèo Bắp nhảy lên tủ quần áo gỗ, từ trên cao nhìn xuống hắn. Một người một mèo đối diện, La Ái Diệu ngáp một cái, Bắp cũng bị ngáp lây một cái, sau đó hắn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Người đàn ông trong gương đang quay ngược lưng, ngoái đầu nhìn vết cào rớm máu sau lưng mình. Lúc mới l*m t*nh Thi Sương Cảnh còn khá tỉnh táo, nhưng sau đó vì quá sướng nên còn cào hắn mạnh cho hả giận. La Ái Diệu mở vòi hoa sen, đánh răng bằng nước nóng từ vòi.
La Ái Diệu chưa thể thích ứng ngay với mọi thứ của xã hội hiện đại này.
Trước kia ứng thân của hắn bị phong ấn trong núi, hắn đi lại ở hậu thế bằng pháp thân và báo thân. Pháp thân là pháp thể chân như nhất, là thực tính căn bản của tất thảy —— được xem là ý thức cốt lõi nhất của hắn —— chỉ mới thức tỉnh vào 5 năm trước. Sau khi pháp thân giáng thế, báo thân mới xuất hiện, cũng chính là tượng Phật của La Ái Diệu, cả tượng Phật trên bàn thờ lẫn tượng đồng xuất hiện trong giấc mơ của Thi Sương Cảnh đều là báo thân của hắn.
So với pháp thân và báo thân, ứng thân là cụ thể nhất, nếu như không có vấn đề gì, La Ái Diệu sẽ không chọn để ứng thân của mình hiện thế. (Chân như: chỉ thể tính tuyệt đối cuối cùng của vạn sự.)
Con đường tu hành của La Ái Diệu có khác biệt rất lớn so với người trong Phật môn, thậm chí là các Bồ Tát. Quá trình kiếp này của ứng thân của hắn như sau: Được ghi danh là Phật Tử ở chỗ của Nhiên Đăng Cổ Phật tại Bà Sa thế giới, có tiềm năng thành Phật song vẫn chưa thành Phật mà vẫn cần tu luyện, tức là đã có hộ khẩu tại Phật quốc; Nhập thai và đầu thai vào Khí thế, cũng tức là nhân gian theo nghĩa rộng; Chào đời, xuất gia, cái này thì không có gì đáng nhắc tới; Hàng ma, La Ái Diệu đơn độc thủ hộ suốt ngàn năm, vô ma và cũng vô tâm, bởi quá đỗi thuần túy nên ngàn năm trôi qua pháp thân của hắn luôn bị giam trong địa ngục, hắn và Địa Tạng Vô Bồ Tát cùng lập đại thệ nguyện rằng địa ngục chưa trống thì chưa trở ra, cũng do đó mà hắn có hộ khẩu tại địa ngục. Hiện tại La Ái Diệu sống dậy, hắn quyết định lấy thân phạm giới, tự tạo tâm ma, quay về con đường của Phật, ấy thế nhưng hắn đã chẳng còn là dáng vẻ ban đầu nữa. Nếu thành công hàng ma đắc đạo thì cần chuyển pháp luân, thuyết pháp 50 năm, truyền giảng giáo nghĩa và Phật tích, cuối cùng niết bàn. *
(Khí thế: hay còn gọi là Khí thế gian, là 1 trong 3 thế gian, chỉ nơi sinh sống của tất cả chúng sinh. Chuyển pháp luân là việc Phật thuyết pháp để độ chúng sinh.)
Quá trình vốn hoàn mỹ này đã vây hãm hắn suốt ngàn năm, không cách nào hóa giải. Cho nên lần này La Ái Diệu hạ quyết tâm, hắn phải làm ngược lại hết thảy. Làm những việc hỗn độn, tạo ác quả hỗn độn.
Khi pháp thân của La Ái Diệu vừa thức tỉnh, hắn nhận ra sự thay đổi của thế giới này đã vướt quá sức tưởng tượng của mình. Phải mất một thời gian để hắn thích ứng với cách nói chuyện của người hiện đại, "Quá trưa ta không ăn" phải sửa thành "Sau bữa trưa tôi không ăn thêm được nữa", "Tha cho tội mi gây ra lúc sống" phải sửa thành "(Ta) sẽ khoan thứ cho tội nghiệt mà ngươi phạm phải lúc còn sống".
Lời lẽ không còn ngắn gọn súc tích mà lại dư thừa tình cảm, phải nói việc quyết định dựa theo quy củ thành việc do mình lựa chọn. Trên trời có thứ bay, dưới đất có thứ chạy, đa dạng kiểu vui chơi giải trí. La Ái Diệu có thể nhìn thấy yêu ma, nhưng ở nơi này có ba nhà Nho, Phật, và Đạo, ngoại trừ Nho gia thuần túy là con người quản lý con người, thì Đạo lo việc Đạo, Phật lo việc Phật, hắn hoàn thành trở thành một người nhàn rỗi.
Rất khó đánh giá hiện tại La Ái Diệu trông nom một đứa trẻ như Thi Sương Cảnh có phải việc khó hay không. Bất kể hồi nhỏ ở nhà hay sau này xuất gia vào chùa, hắn luôn được người khác chăm lo mọi vấn đề cơm ăn áo mặc hàng ngày, giờ lại biến thành hắn phải chăm lo cho thằng nhóc Thi Sương Cảnh này, La Ái Diệu vẫn đang cố thích ứng với vai trò mới. Mặc dù khu công nghiệp Lệ Quang đang xảy ra chuyện hỗn loạn, song có La Ái Diệu ở đây thì vẫn dư sức giải quyết, việc này quả thực còn đơn giản hơn sống chung với Thi Sương Cảnh.
Tắm xong, La Ái Diệu mở cửa ra. Bắp đang nằm trên tấm thảm nhỏ ngoài cửa phòng tắm, nhóc này chỉ mất một ngày để quen với La Ái Diệu, có khi nó đã nhận ra một phần nguyên nhân nó có thể nhanh chóng hồi phục là nhờ hắn tăng thêm nguyện lực cho nó, hoặc nói cách khác là ban phúc cho nó.
Hắn thay đồ rồi đi tới tủ lạnh lấy thuốc cho Bắp. Hai bữa nay vì sự xuất hiện của La Ái Diệu mà Thi Sương Cảnh bị xoay như chong chóng, quên khuấy mất bệnh của Bắp, có lẽ cậu nghĩ có La Ái Diệu ở đây thì mọi sự đều tốt lành. Tuy nhiên hắn không muốn để con mèo này mắc nợ mình quá nhiều, chẳng thà để hắn tiêm thuốc cho mèo luôn vẫn hơn.
"Bắp, lại đây, nằm xuống." La Ái Diệu cầm kim tiêm, vẫy tay với Bắp. Bắp nhìn thấy kim tiêm thì cảnh giác lắm, nhưng La Ái Diệu đang nói bằng giọng ra lệnh. Bắp là mèo, tu vi còn thấp hơn cả con người, chẳng thể nào chống cự nổi, cho nên nó tỏ ra cực kỳ vâng lời, chỉ chần chừ vài giây rồi chạy tới ngay.
La Ái Diệu túm gáy nó, dùng tăm bông thấm cồn iot khử trùng rồi tiêm thuốc vào. Bắp sợ run bần bật song ít ra vẫn ngoan ngoãn bất động. Chỉ 3 giây là xong việc. La Ái Diệu cất kim tiêm đi, Bắp rung rung lông rồi kêu "Meo meo" với hắn. Hắn suy nghĩ một thoáng, quyết định mở hộp pate cho Bắp ăn vặt.
Hắn kéo tủ quần áo của Thi Sương Cảnh ra, chọn một bộ đồ mặc ra ngoài hôm nay. Hôm nay phải làm chút việc dơ bẩn, quần áo mặc xong trở về phải thiêu hủy. Trước đây hắn mua đồ toàn ghi địa chỉ của tài xế Liễu, vừa khéo hôm nay tài xế Liễu cũng mang tới luôn. La Ái Diệu chọn một bộ trang phục giống sinh viên đại học, mặc vào rồi ra khỏi nhà. Không có nhiều thời gian, trưa nay hắn còn phải gặp Thi Sương Cảnh nữa.
Đầu tiên là gia đình dưới tòa nhà này.
Tối qua Thi Sương Cảnh khắc chế bản thân, không hề dự bất cứ đám ma nào, không thắp hương hay ăn cơm cúng, cũng không ăn cỗ đám ma, đáng lý ấn quỷ đói sẽ không thể in lên lưỡi cậu được. Lời chúc phúc là họa từ bên ngoài, dù không biểu hiện trên người, nhưng một khi nói ra lời chúc phúc thì cũng tương đương với việc Thi Sương Cảnh đang làm rò rỉ phúc duyên, đây mới chính là thứ khiến người đã khuất chú ý.
Thi Sương Cảnh là con người, phúc duyên chỉ có hạn, tuy nhiên La Ái Diệu đã khắc thập giới của Phật Tử lên người cậu, thấy giới văn này như thấy Phật Tử, cậu chính là người đại diện phát ngôn của Phật Tử, thay hắn mở lời ban tặng phúc duyên.
(Không biết thập giới của Phật Tử có giống thập giới thông thường không, nhưng Thập giới của Phật giáo Bắc truyền bao gồm: không sát sinh, không tà dâm, không nói dối, không uống rượu, không bôi hương hoa, không xem ca múa, không ngồi nằm giường cao rộng, không ăn sau bữa trưa, không cất giữ vàng bạc châu báu.)
Cơ mà đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Mấy rạp đám ma này đều phải dựng ít nhất ba ngày, giờ mới là ngày thứ hai, người có vẻ đông hơn do hôm trước còn vài người ở vùng ngoài chưa tới được. Hiện tại trời nắng đượm sương, La Ái Diệu vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà, những người đang gấp vàng thỏi giấy và hoa sen giấy đều đồng loạt ngừng tay, chỉ nghe tiếng xúc xắc mạt chược xoay tròn, không biết ai vừa ấn xuống mà xúc xắc cứ lăn qua lăn lại giữa bàn mạt chược, mãi chẳng dừng lại.
La Ái Diệu đi thẳng vào trong rạp đám ma, hiện nay thành phố không cho để xác trong rạp mà xác đều để trong phòng đặt xác của nhà tang lễ, còn tại rạp chỉ có vòng hoa và di ảnh.
Trước đầu thất, những người đã khuất này vẫn chưa lập tức chuyển sinh, có thể xem là "vong linh". La Ái Diệu khai nhãn, tìm kiếm vong linh trong rạp, chẳng mấy chốc hắn đã tìm thấy ông cụ còng lưng đang ngồi trên ghế nhựa xem con gái mình chơi mạt chược, cứ như thể ông vẫn còn sống. Ông lão vong linh không dám nhìn hắn mà cứ ở đó giả vờ giả vịt. (Đầu thất là bảy ngày kể từ ngày chết, người ta tin rằng linh hồn của người đã khuất sẽ trở về nhà trong những ngày "đầu thất" này.)
La Ái Diệu ung dung lấy một nén hương, châm lửa cho khói bốc lên, ông cụ giống như quỷ đói ngàn năm ngửi thấy mùi cơm, lập tức lao xuống ghế, lảo đảo đi về phía hắn. Hắn đứng yên bên cạnh vòng hoa, ông lão đi tới trước mặt hắn song không dám tới quá gần, ông ta cúi thấp đầu, hít lấy hít để mùi nén hương của hắn.
"Tôi cho ông nén hương này, ông phải trả lời một câu hỏi của tôi."
Ông cụ hom hem rụng hết răng, gắng mãi mới phát ra âm thanh hoàn toàn không thuộc về dương thế mà chỉ mình La Ái Diệu có thể nghe được, ông ta trả lời là đồng ý.
"Về sau các người còn đi qua hang núi đó nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!