Chương 21: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến bữa tối, Thi Sương Cảnh vẫn tới phố đi bộ ăn cùng bạn học. Sau khi tan lớp tối, cậu nhận thấy sắc trời càng thêm xám xịt, sương đêm dày chưa từng thấy, bất kể ánh đèn đường hay ánh đèn tòa nhà, gần thì to như viên kẹo cứng màu vàng vị chanh, xa thì nhỏ bé mờ ảo như những con đom đóm. Rất đông phụ huynh tập trung trước cổng trường, ban đầu mọi người còn tưởng các phụ huynh lo con mình đi về trong sương mù sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hôm sau nói chuyện mới biết phụ huynh tới đón con để nhanh chóng dự đám ma của các cụ già. Một ngày trôi qua, trong khu công nghiệp lại có thêm năm cụ già về hưu qua đời.

Thi Sương Cảnh và Dương Linh Linh sóng vai bước ra khỏi cổng trường, Dương Linh Linh nói: "Tớ phải bàn bạc với mẹ về chuyện học thêm đã, nhưng vẫn cảm ơn anh họ của cậu nhé, hi vọng việc học của cậu sẽ thuận lợi."

"Ừ. Mà cậu định về nhà bằng cách nào?"

"Mẹ tớ tới đón tớ, à, người lái chiếc xe tay ga màu hồng kia là mẹ tớ đấy. Tớ đi đây, tạm biệt nha. Hẹn mai gặp lại, Thi Sương Cảnh."

Nhà Thi Sương Cảnh cách trường không quá xa. Đêm nay dòng xe cộ trong khu công nghiệp cứ bon bon mãi không dứt, bình thường vào giờ này, học sinh tan học sẽ huyên náo khoảng 20 phút rồi sau đó lại yên lặng. Hôm nay trong khu công nghiệp có rất nhiều đám ma, nhiều người thuộc thế hệ con cái đang sinh sống bên ngoài cũng quay về để lo liệu hậu sự và dự tang lễ.

Xe đông mà người cũng đông, tiếng người náo nhiệt trong những rạp đám ma dựng ven đường và trong tiểu khu —— Dùng từ náo nhiệt trong hoàn cảnh này có thích hợp không nhỉ? Nhưng phong tục ma chay ở nơi này đúng là náo nhiệt thật.

Đêm nay người canh giữ linh cữu không ngủ. Thi Sương Cảnh cẩn thận đi tránh rạp đám ma, trong rạp trắng giăng bóng đèn sáng trưng, chiếu rọi từng tấm di ảnh, những gương mặt trên di ảnh đều an tường hiền hòa hoặc nghiêm túc. Có cụ cao niên đã chụp ảnh sẵn từ trước, cũng có ảnh được dùng tạm vì nhìn là biết công dụng ban đầu của bức ảnh đó không phải để làm di ảnh.

Trong rạp người khóc lóc thì ít mà người đánh bài chơi mạt chược thì nhiều, ngoài rạp có những người đàn ông tụm năm tụm ba hút thuốc với nhau.

Trên đường, mùi nhang đèn xen lẫn mùi rượu, song Thi Sương Cảnh lại ngửi thấy mùi thức ăn rất rõ ràng trong đó. Vài đám ma kéo dài hơn 24 giờ có phục vụ cơm canh, vài đám khác còn bao cả nhà hàng trong khu công nghiệp, mời mọi người di chuyển ra nhà hàng để dùng bữa. Cậu vô thức bị mùi thức ăn hấp dẫn, buổi tối cậu cũng thường hay ăn khuya.

Cậu đang nghĩ vậy thì một người đàn ông trung niên bỗng đi ra từ trong rạp đám ma, gọi cậu lại: "Cháu ơi, cháu ơi, chờ chút ——"

Đang trên đường lớn, Thi Sương Cảnh dừng bước, thấy một người đàn ông trung niên có đeo chữ "Hiếu" trên cánh tay, hẳn là con trai của cụ già qua đời. Ông ta thở hổn hển nói: "Cháu ơi, có muốn vào đây ăn chút gì đó không?"

Thi Sương Cảnh nhớ lời Phật Tử dặn, cậu quyết không đi vào bất cứ đám ma nào, sợ Phật Tử về nhà sẽ gây sự với cậu. Cậu bèn trả lời: "Dạ thôi, cụ đã yên nghỉ, chúng ta cũng không quen biết gì, cháu không vào đâu ạ."

"Ấy đừng, đừng nghĩ nhiều thế…… Cháu xem, giờ trong khu công nghiệp chẳng còn nhiều người, tự dưng các cụ già mất hết chỉ trong một đêm, chẳng nhà nào đủ người đến dự đám ma. Nhà bác chuẩn bị nhiều đồ lắm mà chẳng ai đến thắp hương cả, cứ thế này thì mẹ bác đáng thương quá."

"Xin lỗi bác, thực sự không được đâu ạ. Mong bác nén đau thương." Nói rồi, cậu định chuồn luôn. Tuy ánh mắt người đàn ông này rất mực thành khẩn thiết tha, nhưng cậu có thể nhận thấy sự cố chấp ẩn chứa trong đó, làm cậu phải liên tiếp lùi về sau.

"Cháu ơi, thế cháu nói vài lời chúc phúc được không?"

Lời chúc phúc? Lời chúc phúc là sao? Thi Sương Cảnh nói: "Mong bác bớt đau buồn, giữ gìn sức khỏe ạ."

"Lời chúc phúc không phải thế, để bác dạy cháu……" Người đàn ông ngoảnh đầu gọi với vào trong rạp, Thi Sương Cảnh ngó theo hướng ông ta gọi, thì ra trong rạp có mấy người để tang đang nhìn về phía họ. Một cô bé nhỏ tuổi cầm vàng mã chạy ra, đưa cho người đàn ông.

Trên vàng mã ghi bốn câu, người đàn ông bảo Thi Sương Cảnh đọc theo. Cậu nghĩ bụng, La Ái Diệu không cho cậu thắp hương và đốt tiền giấy, nhưng toàn bộ khu công nghiệp đang chìm trong bầu không khí tang thương, nếu cậu mà trốn tránh thì không biết về sau có bị cô lập hay không, đành phải đọc vậy.

"Con cháu sum vầy, gia đình đoàn tụ. Con cháu đời đời hưởng phúc lộc, con cháu phú quý vạn vạn năm." *

Cậu vừa đọc xong thì vàng mã trong tay bỗng bị người đàn ông trung niên rút đi, ông ta cảm ơn qua loa rồi chạy vào trong rạp. Cậu cũng nhanh chóng rời đi, sợ lại bị đeo bám. Cậu vừa đi vừa ngoái đầu, trông thấy ông ta vội vàng dùng bật lửa đốt vàng mã thành tro.

Toang rồi, sao giống bị trúng chiêu quá vậy. Thi Sương Cảnh cảm thấy việc này rất giống một nghi thức nào đó chứ không hề đơn giản như lúc người đàn ông kia nài nỉ.

Cậu chạy thẳng về nhà, khó khăn lắm mới chạy đến cuối tòa nhà, người trong rạp đám ma dưới lầu trông thấy cậu thì đồng loạt ngừng chơi mạt chược và bắt đầu tiến về phía cậu. Thi Sương Cảnh hít sâu một hơi, chạy một mạch lên lầu. Nhà cậu ở lầu ba, cậu phi hai bậc một với tốc độ cực nhanh, song vẫn nghe thấy tiếng bước chân truy đuổi sau lưng, bọn họ cũng đang chạy lên cầu thang.

Đèn cảm ứng trong hành lang đã tắt, Thi Sương Cảnh vừa chạy vừa mò mẫm tìm chìa khoá, cậu vừa quẹo vào ngã rẽ thì bất ngờ va vào lồng ngực ai đó. Cậu sợ chết khiếp, muốn đẩy người trong bóng tối ra, nhưng cậu lại lập tức nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng ngay gần kề: "Không sao, là tôi."

Là La Ái Diệu.

La Ái Diệu bịt miệng Thi Sương Cảnh, ý bảo cậu chớ lên tiếng. Tim cậu suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, gia quyến của đám ma dưới lầu chen lên cầu thang, chẳng mấy chốc sẽ quẹo vào ngã rẽ lầu ba, cậu im lặng chờ đợi, tuy nhiên tiếng bước chân ấy bỗng dưng lại ngừng. Qua hơn 10 giây, tiếng bước chân rời xa, bọn họ đã xuống lầu.

La Ái Diệu dẫn Thi Sương Cảnh về nhà, vừa rồi lúc ra ngoài hắn chỉ khép hờ cửa, may mà Bắp là một chú mèo ngoan ngoãn, sau khi được nhận nuôi thì chẳng hề quyến luyến tự do chút nào, nó sẽ không trốn ra ngoài nhân lúc cửa mở.

Sau khi cửa đóng lại, Thi Sương Cảnh ủ rũ khó nói nên lời, La Ái Diệu khoanh tay nhìn cậu, chờ cậu lên tiếng.

"Vừa nãy tôi bị người ta chặn lại giữa đường, ông ta bảo tôi nói lời chúc phúc gì đó."

Thi Sương Cảnh là một đứa bé thật thà ngoan ngoãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!