Chương 20: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Thi Sương Cảnh ra ngoài thì Phật Tử còn chưa dậy, cậu nhớ tới thời gian châm hương trước bàn thờ Phật, hình như vào 6 giờ hơn mỗi ngày cậu thức dậy thì hương luôn chỉ còn lại một nửa, chứng tỏ Phật Tử vẫn đang say giấc nồng. Chất lượng giấc ngủ của hắn rất tốt, chặn cửa nam châm của phòng ngủ hút chặt vào tường, cửa cứ thế mở rộng, Thi Sương Cảnh rửa mặt, nấu ăn, dùng bữa, rửa bát, thay cát mèo, đổ thức ăn cho mèo, soạn cặp sách, tạo ra đủ loại âm thanh mà hoàn toàn chẳng hề quấy nhiễu giấc ngủ của cái người thời Đường kia. Câu chuyện thân thế đó giống như Phật Tử cố ý trêu cậu vậy, cậu phục luôn rồi.

Vừa mở cửa ra đã thấy khói mịt mù khắp hành lang, không biết do rạp đám ma dưới lầu đốt tiền giấy tỏa khói lên hay do bọn họ đốt tiền giấy ngay trong tòa nhà. Thi Sương Cảnh phẩy tay xua khói, đi xuống lầu một, rạp đám ma dựng nằm nghiêng, hướng cửa về phía cổng tòa nhà của cậu. Cậu ngó vào trong, trông thấy di ảnh, là một ông cụ không quen biết.

Con cái, thân quyến của người đã khuất đang gấp vàng giấy trong rạp, họ nhìn thấy Thi Sương Cảnh bước xuống từ trong tòa nhà, song cũng chẳng quen cậu nên đều làm như không thấy.

Ra khỏi tiểu khu, Thi Sương Cảnh ngạc nhiên phát hiện, trời còn đang nhá nhem chưa sáng hẳn mà trong không khí đã tích tụ một lớp sương xám mỏng, chính là hơi khói ngưng đọng mãi không tan. Trên đường tới trường, cậu đếm được bốn rạp đám ma, có rạp dựng trong tiểu thu, có rạp dựng ven đường. Chuyện gì xảy ra vậy?

Bước vào trường học, khi đang đi lên cầu thang, cậu nhận được thông báo trong nhóm phụ huynh. Trương Quốc Cường nhắn tin báo rằng mẹ của cô giáo tiếng Anh mới mất nên cô sẽ không đi dạy trong vòng ba ngày, lịch đổi tiết sẽ được gửi sau.

Đa phần học sinh ở trường THPT Lệ Quang đều là thế hệ con em tại khu công nghiệp Lệ Quang, chí ít đều là đời thứ hai, thậm chí còn có đời thứ ba. Các thầy cô thì càng khỏi phải nói, năm xưa nhiều thầy cô nuôi chí lập nghiệp ở thành phố lớn, nhưng vì thế hệ cha mẹ đều là nhân viên trong xưởng, cuộc sống sinh hoạt ở nơi này là một cộng đồng nhỏ, cuối cùng họ vẫn trở về đây làm việc.

Từ hơn 10 năm trước, khu công nghiệp hàng không vũ trụ Lệ Quang đã được xác nhập vào công ty trách nhiệm hữu hạn thuộc Tập đoàn Công nghiệp Hàng không của tỉnh *. Trong tỉnh có không ít khu công nghiệp hàng không vũ trụ, do địa hình nhiều đồi núi của tỉnh S nên vào thời kỳ xây dựng tuyến ba, rất nhiều khu công nghiệp hàng không vũ trụ đã được xây dựng trong núi lớn, xung quanh hình thành các cộng đồng sinh sống, phát triển thành một thị trấn đặc biệt, diện tích thậm chí ngang bằng một huyện. Một số bạn học có gia đình đã làm ở khu công nghiệp Lệ Quang từ đời ông nội, một số bạn khác thì có bố mẹ theo học trường nghề hoặc đại học kỹ thuật rồi được phân về khu công nghiệp Lệ Quang. Vùng đất này đã có cư dân từ trước khi khu công nghiệp Lệ Quang thành lập, sau khi khu công nghiệp xây dựng nhiều cư dân đã vào đây làm việc và học tập kỹ thuật, hiện nay họ đều đã về hưu từ lâu.

Trong lớp cũng có học sinh xin nghỉ vì ông bà qua đời. Thời tiết rét buốt, lớp trưởng bật điều hòa, làn gió ấm tràn ngập trong lớp nhưng Thi Sương Cảnh chỉ cảm giác trong khoang mũi mình vẫn vương mùi vàng mã, nhang đèn. Hôm qua cả lớp còn sôi nổi bàn tán chuyện người hình chữ kinh dị, thế mà hôm nay chỉ còn sự đáng sợ của thực tế.

Chỉ trong một đêm, hơn ba mươi cụ già trong khu Lệ Quang đã qua đời.

Trong khu công nghiệp có nhiều cụ già về hưu nên vẫn thường có đám ma, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, tuy nhiên chỉ trong một đêm mà có hơn ba mươi cụ già mất, ai nấy đều bàng hoàng, chẳng dán nói lung tung, bầu không khí u ám bao trùm như thể ấn đường mọi người đều tích tụ khí đen.

Học sinh còn đỡ, chứ người trung niên và người cao tuổi là ảo não nhất. Hôm nay tất cả giáo viên đi dạy đều không tập trung, thầy toán dạy thay tiết cô tiếng Anh nhưng trong giờ thầy nhận được tổng cộng ba cuộc điện thoại, đều là những cuộc gọi bắt buộc phải nghe. Các học sinh đều thấu hiểu, khu Lệ Quang rất nhỏ nên ai cũng quen biết nhau, hơn ba mươi cụ già qua đời, có thể rất nhiều người trung niên sắp phải đi dự ít nhất bốn năm đám ma, nhiều người thậm chí phải đi dự một nửa trong số đó.

Đến tận trưa sương mù vẫn chưa tan, ánh mặt trời trơ trọi, chẳng nhìn thấy mây hay bầu trời, quầng sáng khảm trong màn sương, chẳng mang đến hơi ấm. Hôm qua trời mưa, hôm nay trời quang sương mù, Thi Sương Cảnh nghĩ bụng, may mà hôm nay không mưa, chứ làm đáng ma vào ngày mưa thì rắc rối lắm.

Buổi trưa có nhiều học sinh không dám về nhà vì trong tiềm thức vẫn sợ đám ma, hoặc vì cha mẹ họ bận đi dự nhiều đám ma quá nên không thể nấu cơm tại nhà. Bữa trưa của học sinh không được chuẩn bị trước, họ bèn hẹn nhau lên phố đi bộ ăn malatang. Thi Sương Cảnh rất sợ về nhà gặp Phật Tử nên hôm nay cậu phá lệ đi ăn với bạn cùng lớp. Đương nhiên, cũng một phần là vì giờ cậu có tiền rồi.

Đằng nào cậu cũng bán thân rồi, phần lớn tiền vẫn có thể giữ lại được, bây giờ rốt cuộc cậu cũng được sống thoải mái một chút chứ nhỉ!?

(Malatang)

Nữ chính Dương Linh Linh trong sự kiện kinh hoàng đêm đó cũng có mặt, cộng thêm Thi Sương Cảnh thì tổng cộng là ba nữ hai nam, năm người đi ăn malatang.

"Chẳng biết tốn bao nhiêu tiền đi đám nữa…… Hôm qua mẹ tớ còn nói hiện tại vật giá leo thang lắm, thay dầu cho xe thôi cũng xót đứt ruột rồi."

"Thế cậu bớt nạp game mobile đi là tiết kiệm được cả đống tiền rồi đấy."

"Tớ chịu hết nổi mất, bà cụ dưới lầu nhà tớ…… Từ đêm qua nhà bà ấy đã có rục rịch, tòa nhà cách âm không tốt, có lẽ bà cụ đã…… lúc ở nhà thì phải. Tóm lại là hơn 3 giờ sáng đã bắt đầu ồn ào rồi, suốt đêm tớ chẳng ngủ nổi. Ông chủ, cho cháu cay vừa!"

"Hôm qua lúc tan học các cậu có nhìn thấy xe cứu thương không? Tớ nhìn thấy mấy chiếc liền, biển số xe đều khác nhau, hãi quá."

Nhóm học sinh trò chuyện râm ran, chẳng phân rõ giọng ai với ai.

Dương Linh Linh lấy đồ ăn, xếp cuối hàng cùng với Thi Sương Cảnh, chờ đưa đồ chọn cho ông chủ. Nhà cô ở nơi hẻo lánh, không ai dựng rạp đám ma trước cửa nhà cô, sáng nay đến trường cô mới biết chuyện đêm qua có nhiều cụ già qua đời như vậy.

Thi Sương Cảnh hỏi: "Mấy bữa nay trong nhà cậu có ai không?"

"Có, mẹ và dì tớ đều ở nhà. Ông bà ngoại tớ đều mất lâu rồi, mấy hôm nay đám ma chẳng tới lượt nhà tớ đâu." Dương Linh Linh nhún vai, lọn tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa, cô hỏi ngược lại: "Cậu thì sao? Cậu sống một mình thế có sợ không?"

"Tớ vẫn ổn." Bây giờ tớ không còn sống một mình nữa rồi, Thi Sương Cảnh oán thầm.

Nhắc đến chuyện sống một mình, Thi Sương Cảnh chọn đồ ăn xong, ngồi vào chỗ được một phút thì tự dưng đâm ra áy náy —— Nếu Phật Tử ở nhà chờ cậu thì phải làm sao đây? Phật Tử đã ăn trưa chưa? Cậu vẫn chưa báo với Phật Tử là mình sẽ ăn trưa bên ngoài. Cậu phải nhắn tin mới được.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Phật Tử, anh ăn trưa chưa?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Trưa nay tôi không về, tôi ra ngoài ăn với bạn cùng lớp

Nhất Kiếm Sương Hàn: Nếu anh dậy mà chưa ăn gì thì có thể tới phố đi bộ nhé, chỗ này có nhiều quán ăn lắm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!