*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phật Tử xỏ dép đi vào trong nhà, làm như sự mạo phạm vừa rồi chưa từng xảy ra. Thi Sương Cảnh đứng nép cạnh tủ giày, hiện tại trông cậu còn giống khách hơn cả Phật Tử.
La Ái Diệu dạo một vòng quanh phòng khách, quan sát các nơi, Thi Sương Cảnh đuổi theo hắn, gặng hỏi: "Anh là Phật Tử thật ư? Là cái vị trên tường vị ấy hả?"
"Phải."
"Anh có tóc mà."
Câu này đã mạo phạm đến La Ái Diệu, giọng hắn khó chịu thấy rõ, có vẻ đang rất nhẫn nhịn, "Người ngoài gọi tôi là "Phật Tử" nên tôi phải trọc đầu hay gì?"
"Không phải…… Chỉ là tôi cứ có cảm giác thật thật giả giả, hư hư thực thực. Là do tôi không hiểu tình huống. Anh có muốn uống gì không?"
Hình tượng của La Ái Diệu và Thi Sương Cảnh có phần tương đồng —— đều là kiểu không thể hiện nhiều cảm xúc ra ngoài mặt. Nếu Thi Sương Cảnh không biết La Ái Diệu từ trước thì có khi cậu còn càng kiệm lời hơn, cứ không làm gì, không nói gì là xong. Nhưng hiện tại bọn họ đang trong mối quan hệ bao nuôi —— Ôi trời ơi, quan hệ bao nuôi là quan hệ như nào?
Kinh nghiệm xem phim, tiểu thuyết và lướt video của Thi Sương Cảnh không đủ, khả năng tưởng tượng về quan hệ bao nuôi cũng không đủ, thành ra làm gì cũng có vẻ lúng túng gượng gạo.
"Trong tủ lạnh có rượu, lấy ra đi." La Ái Diệu ngồi xuống sô pha, cởi áo khoác chống nước, mang đến cho Thi Sương Cảnh một ảo giác tốt đẹp —— Không chừng hắn sẽ rời đi trong đêm!
"Lấy hai cái ly nữa." La Ái Diệu dặn thêm.
Thi Sương Cảnh nói: "Anh có thể uống, nhưng tôi thì không được, ngày mai tôi phải đi học."
"Thế thì chán lắm."
Thi Sương Cảnh mở tủ lạnh ra, nhìn thấy chai rượu mà Phật Tử nói đến, trên nhãn viết là rượu mơ. Cậu mang rượu và ly thủy tinh ra, cảm giác làm hầu rượu cho người ta trong chính nhà mình quả là quen thuộc, cảm giác làm thêm quen thuộc. Trong nhà không có ly rượu đàng hoàng, đành dùng tạm vậy. Thi Sương Cảnh diễn tròn vai hầu rượu, cậu mở chai rót rượu, đưa cho La Ái Diệu, động tác hết sức dứt khoát.
Đôi mắt lam của La Ái Diệu vẫn luôn quan sát cậu, khiến cậu bối rối muốn điên lên được.
"Cậu gõ chữ nhanh lắm cơ mà? Không thích nói chuyện à?" Chất giọng La Ái Diệu tựa như dòng suối, không quá trầm thấp mà rất bùi tai. Tuy nhiên khi hắn dùng chất giọng bùi tai ấy để mỉa mai Thi Sương Cảnh thì lại không được bùi tai cho lắm.
"Tôi còn chưa kịp nói mà." Chẳng phải tại tôi bận tiếp đãi anh hay sao? Lần đầu tiên Thi Sương Cảnh muốn chửi thề đến vậy, rốt cuộc cậu cũng bộc lộ ra một chút dáng vẻ và cảm xúc của học sinh cấp ba.
Rượu mơ màu trà rót vào ly, trong nhà không có đá nhưng rượu để trong tủ lạnh cũng đã được ủ lạnh một lát rồi, có thể uống được. La Ái Diệu không kén chọn, hắn bắt đầu tự uống một mình. Thi Sương Cảnh biết bầu không khí này tức là hắn muốn nói chuyện, không thì hắn đã chẳng mời cậu uống rượu. Ghế sô pha nhà cậu rất đơn sơ, chỉ là một chiếc sô pha dài, cậu lại không thể ngồi sát cạnh Phật Tử, thế thì hai người nói chuyện rất bất tiện, do đó cậu bê ghế trong bếp ra để ngồi.
Lại là một khoảng lặng nghẹt thở. La Ái Diệu vẫn thản nhiên với sự im lặng này, trong khi Thi Sương Cảnh lại hoang mang lo lắng. Nói chuyện gì đây? Hôm nay hắn tới thay giường lúc nào? Đừng nói chuyện này thì hơn. Hỏi hắn bao giờ rời đi ư? Thế thì bất lịch sự quá. Thi Sương Cảnh không dám trêu chọc Phật Tử, vẫn là câu nói cũ, chọc vào Phật Tử sẽ không có kết cục tốt. Đúng là mời thần đến thì dễ mà tiễn thần đi thì khó.
Cuối cùng vẫn là La Ái Diệu chủ động kết thúc khoảng lặng đầy bất an này, hắn lên tiếng: "Tôi tự giới thiệu nhé, tên của tôi là La Ái Diệu, sinh vào năm đầu tiên của triều nhà Đường. Tôi yên lặng nghỉ ngơi đến 5 năm trước thì pháp thân và báo thân sống dậy trước tiên, mấy ngày trước tôi mới lấy ứng thân ra, tam thân hợp nhất, trở về thế gian, đây là thân thế của tôi. Hôm ấy cậu cầu nguyện ở chùa Đại Từ —— Cậu có biết quy trình những lời cầu nguyện truyền lên trời cao không?
Vài người có kiến thức sẽ gửi gắm nguyện vọng hoặc cũng có thể chỉ là một lời hứa hẹn vu vơ tới một vị Bồ Tát hoặc thần Phật nhất định, nguyện lực sẽ được truyền đến chỗ vị Phật tương ứng. Nguyện lực của cậu chảy về phía tôi, cậu dùng nghiệp quả của mình làm cái giá để đổi lấy việc tôi thực hiện nguyện vọng cho cậu. Mà tôi lại lấy trước nghiệp quả của cậu, cậu sẽ là tế phẩm của tôi, trở thành đồ cúng dường cho tôi."
Thi Sương Cảnh nghe cái hiểu cái không, nghe xong câu cuối cùng, cậu cuống quýt kêu lên: "Tôi không biết là sẽ như thế! Tôi chỉ cầu nguyện thôi chứ chưa từng muốn khiến bản thân mình liên lụy vào!"
"Việc này không phải do cậu quyết định, nói chung tôi đã nhận nguyện lực này rồi, tôi sẽ thay cậu thực hiện nguyện vọng." La Ái Diệu hơi nghiêng người về trước, rót thêm rượu cho mình, "Nhưng cậu là tế phẩm của tôi mà tôi lại không thể nào nắm giữ toàn bộ nghiệp quả của cậu. Cậu có thể hiểu là tôi đến để đòi nợ, người đã nắm giữ cậu nhưng lại chẳng có một xu nào, khoản tiền cậu đáng lẽ phải trả cho tôi đã biến mất."
So sánh kiểu này…… Đây mà là so sánh ư? Đây là hiện thực mà!? Thi Sương Cảnh lập tức nghĩ tới tài khoản của mình, cậu lại chửi thề trong lòng: Anh là Phật Tử cơ mà, sao suốt ngày dây dưa đến tiền bạc phàm tục vậy hả!
"Ngày đó lời cầu nguyện của cậu có hai phần."
La Ái Diệu thay đổi sang giọng điệu cực kỳ thành tín chẳng hợp với hắn chút nào: "Hy vọng Bồ Tát và Phật Tổ phù hộ cho Bắp mau chóng bình phục, khỏe mạnh an lành; phù hộ cho con kiếm được tiền, chỉ cần là việc con có thể làm thì con đều sẵn sàng làm, con mong có thể dư dả tiền bạc một chút, đủ lo cho cuộc sống của con và Bắp, đủ lo cho con thi đại học ."
Càng nghe Thi Sương Cảnh càng cảm thấy nội dung này rất quen. Khi nghe đến cuối, cậu mới nhận ra, đây chẳng phải lời cậu cầu nguyện với Phật sao? Chẳng sai một chữ nào. Nhìn vẻ mặt bối rối của Thi Sương Cảnh, La Ái Diệu thoải mái hơn hẳn. Hắn thuật lại vài đoạn nữa cũng bằng giọng điệu đó, hệt như thể Thi Sương Cảnh đang ở chùa Đại Từ, lặp lại từng nguyện vọng của mình với kim thân của các vị Bồ Tát và Phật Tổ vậy.
Thậm chí có một phiên bản Thi Sương Cảnh còn đọc thêm cả số căn cước của mình, hy vọng Phật Tổ biết rõ là Thi Sương Cảnh nào đang cầu nguyện.
Thi Sương Cảnh đứng dậy, quay vào bếp lấy thêm một ly thủy tinh, rót rượu mơ cho mình rồi bắt đầu uống! Đúng là quá xấu hổ, quá khó xử mà. Ban đầu cậu còn hoài nghi phải chăng Phật Tử là tà giáo, nhưng tà giáo nào lại nẫng tay trên của cả chùa miếu chính thống cơ chứ?
"Uống từ từ thôi, nồng độ rượu này cao lắm." Lúc La Ái Diệu lên tiếng nhắc nhở thì cậu đã uống đến ly thứ hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!