*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống của học sinh cấp ba chỉ tẻ nhạt như vậy thôi. Đến trường lúc trời mới hửng sáng, tan trường lúc trời đã tối om. Tất cả sinh hoạt ngoài trường học đều diễn ra vào buổi tối, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi. Nếu như không đi làm thêm, Thi Sương Cảnh – hiện đang sống một mình và nuôi một con mèo – sẽ phải làm các công việc thường ngày sau đây: cho mèo ăn, thay cát mèo, giặt quần áo, quét nhà lau sàn, nấu cơm hoặc chuẩn bị món ăn, tính toán chi tiêu, đặt mua online những nhu yếu phẩm giá rẻ, thanh toán các loại phí…… Có việc cậu làm hàng ngày, có việc cậu sẽ làm cách vài ngày, cũng có việc trì hoãn đến lúc bắt buộc phải làm. Bài tập là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Sau khi làm xong việc nhà thì mới đến xã giao với người khác. Thân thiết nhất với cậu chính là mấy người bạn qua mạng trong nhóm karaoke, ngoài ra chỉ có mọi người ở cô nhi viện Lệ Quang.
Phật Tử không cần tiền Thi Sương Cảnh trả lại, hiện tại tài khoản của cậu đã có gần 110.000 tệ, cảm giác chẳng hề chân thực chút nào. Cậu nhìn con số này, nếu nói cậu không nôn nóng thì là nói dối —— Cậu luôn nghĩ phải nhanh chóng trả lại tiền, như thể cậu mắc nợ Phật Tử vậy. Thi Sương Cảnh không khỏi nghĩ, bán thân…… có thể bán xong sớm được không, chưa bán xong thì cứ cảm giác đây không phải tiền của mình.
Hơn nữa chẳng rõ vì sao số tiền này cứ có cảm giác máu me. Thi Sương Cảnh rất bất an, cậu nhận ra ngày vui vẻ nhất của cậu trong thời gian qua chính là ngày tỉnh lại sau khi bị quỷ ch*ch, cũng chính là cái ngày đi ăn món nấu niêu đất. Khi ấy tiền chính là tiền, có tiền bỏ túi là an tâm, mà số tiền này cũng chẳng khiến người ta lo nghĩ, cái giá phải trả cũng chưa thể hiện ra.
Thi Sương Cảnh nhắn bà chủ trạm giao hàng là dạo này cậu có chút việc bận nên không qua phụ việc vào tuần lễ mua sắm được, không làm thêm dài hạn nữa. Dì Vương tiếc lắm, chỉ trả 30 tệ cho cả chuyển hàng, xuất nhập kho và giao thực phẩm, chính dì cũng biết giao dịch này rất thất đức, nhưng vẫn thuê vì Thi Sương Cảnh quá được việc.
"Cậu Thi, cho hỏi ngày mai cậu ở nhà vào lúc nào, Phật Tử bảo tôi mang giường tới."
10 giờ tối, Thi Sương Cảnh nhận được điện thoại của tài xế, cậu nghĩ bụng: Thế là vẫn tới.
"Tại sao phải thay giường ạ? Đồ dùng trong nhà cháu là cùng một bộ, nếu chủ nhà chưa cho phép thì cháu không tự tiện thay đổi được." Thi Sương Cảnh viện cớ từ chối.
"Phật Tử sẽ lo liệu." Tài xế Liễu vẫn quả quyết, "Giờ này ngày mai cậu có nhà không? Hay phải muộn hơn?"
"Tài xế Liễu, Phật Tử sắp tới thật ư? Chú từng gặp Phật Tử chưa?" Thi Sương Cảnh hỏi ra điều cậu thắc mắc từ tận đáy lòng.
Nếu cậu không hiểu sai thì Phật Tử là một con quỷ hoặc một tà vật, giả trang thành Phật hoặc tượng Phật, tóm lại là một sự tồn tại rất xúi quẩy, rất bất kính. Nếu thực sự có Bồ Tát thần phật thì sao còn chưa bắt hắn lại? Cậu không tài nào hiểu nổi. Mà sao Phật Tử lại muốn thay giường? Hắn có ngủ trên giường đâu.
"Tôi chưa từng gặp, nhưng tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ được gặp thôi."
"Chú không sợ sao?"
Tài xế Liễu bật cười, "Cậu Thi, tôi chưa từng giới thiệu với cậu về nghề nghiệp của tôi nhỉ? Tôi chuyên lái xe tang, nhà tôi kinh doanh dịch vụ tang lễ, đến tôi đã là đời thứ ba rồi."
Thi Sương Cảnh không thốt nên lời. Thế tức là cậu ngồi xe tang ư? Mặc dù móc nối tình tiết lại thì rất logic, cơ mà đúng là khiếp hồn khiếp vía.
"Phật Tử có mối liên hệ ở khắp nơi, tôi là chân chạy việc cho Phật Tử ở thành phố D. Đây là vinh hạnh của tôi." Đầu dây bên kia vang lên giọng của vợ tài xế bảo ông vứt bình rượu đi, không được chất đống ở nhà, tài xế nói vài câu với vợ rồi mới tiếp lời cậu, "Thực ra Phật Tử thích tự mình hành động, tôi chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi."
Tự mình hành động, bốn chữ thật là đáng sợ. Thi Sương Cảnh vốn đã chẳng giỏi ăn nói, bây giờ sầu não thì càng nói không nên lời, tán gẫu thêm được mấy câu thì tài xế Liễu phải đi làm việc, thế là đành cúp máy.
Con mèo đầu sỏ khiến Thi Sương Cảnh vào chùa Đại Từ thành tâm cầu nguyện —— Bắp đang ăn hạt cho mèo. Trưa nay về nhà cậu đã thử tiêm cho Bắp, Bắp vùng vẫy chạy loạn làm cậu không tiêm nổi. Ban nãy cậu lại định thử, khổ nỗi con mèo này quá nhanh nhạy, nó rất giỏi để ý ánh mắt và động tĩnh, nó phát hiện cậu nhét túi tắm cho mèo vào trong bọc, thế là nhất quyết không cho cậu chạm vào dù chỉ một cọng lông.
Mèo mắc bệnh FIP chỉ cần chịu ăn đã là tốt lắm rồi, Thi Sương Cảnh lại không tiện quấy rầy Bắp dùng bữa, chỉ có thể vừa ngắm mèo vừa than thở.
Cơ mà có mèo đúng là quá đỗi hạnh phúc. Sáng nay thức dậy, Thi Sương Cảnh cảm giác trong chăn có một cục lông mũm mĩm, cuộn tròn thành quả cầu, ngủ say trong vòng tay cậu. Vừa vén chăn lên là Bắp cũng hé mắt, phát ra tiếng ngáy khò khò như mô tô rú ga, có vẻ nó đã khỏi hẳn rồi.
Cậu đang nghĩ vậy thì ngoài cửa bỗng hiện sấm đông chớp lóe. Hôm nay thời tiết xấu, ban ngày có mưa rơi lất phất, cậu thấy dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa to và sấm chớp. Tiếng sấm vừa rồi dọa Bắp hoảng sợ, thân thể béo núc ních run lên. Nó ngoái gương mặt nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghe thấy hai tiếng sấm đùng đùng, Bắp chẳng buồn ăn uống gì nữa mà cụp đuôi rúc vào lòng Thi Sương Cảnh.
"Đừng sợ, đừng sợ." Thi Sương Cảnh xoa đầu mèo nhỏ, may mà hôm qua đã đón Bắp về nhà.
Trận mưa này kéo dài suốt đêm. Lúc 3 giờ sáng, sấm sét càng lúc càng dữ dội, rọi sáng cả mây đen, phản chiếu màu trắng xanh lên ô cửa sổ. Giữa tiếng sấm chớp vang rền, có thể thấy hình người nhanh chóng bám lên hoặc bò qua cửa sổ. Thứ hình người này có đầu và tứ chi, song tứ chi lại vặn vẹo cong gập ra bốn phía, trông như hình "
" hoặc "
", đầu chúng không có ngũ quan mà chỉ là một cái đầu đen thui.
Chúng ngẫu nhiên đứng bên cửa sổ hoặc trên khung sắt chống trộm, trông như một con nhện hình người nhưng lại có cảm giác kỳ thực chúng chính là con người.
Những cái bóng với tứ chi vặn vẹo ấy chỉ đi vòng qua mỗi nhà Thi Sương Cảnh. Ánh sét trắng xóa rọi vào trong nhà, chỉ thấy một bóng đen lớn hơn đang đứng lặng lẽ trên mặt đất, nom còn tà quái gấp bội đám hình người méo mó hình chữ "
" kia.
Có người tỉnh giấc giữa đêm, tình cờ nhìn thấy hình người vặn vẹo bám lên cửa sổ. Nếu họ chỉ nghĩ là mình hoa mắt rồi lại ngủ tiếp thì không sao. Nhưng những ai la hét, bước xuống giường kiểm tra, lên tiếng đánh thức người bên cạnh, thì đêm nay đều khó tránh khỏi vận rủi.Buổi sáng đi học, Thi Sương Cảnh nhận được tin nhắn Wechat của bà Lưu.
Bà Lưu là nhân viên lâu năm ở cô nhi viện, bà làm từ hồi cô nhi viện còn ở nông thôn, sau đó lại theo cô nhi viện chuyển tới khu Lệ Quang. Năm nay bà 68 tuổi, hồi Thi Sương Cảnh bỏ khỏi nhà cô họ rồi được cô nhi viện đón về thì cậu mới 8 tuổi, lúc ấy bà Lưu đã 56 tuổi. Con trai bà đã lập gia đình ở tỉnh bên cạnh nhưng bà không muốn sống chung, bà nói tuy lương làm ở cô nhi viện rất thấp nhưng chăm đám trẻ ở cô nhi viện còn có ý nghĩa hơn là chăm cháu mình, ít ra có thể tự lực cánh sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!