*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau, Thi Sương Cảnh đi đến một kết luận: Không thể chọc vào Phật Tử, chọc vào hắn thì sẽ bốc hơi khỏi thế gian.
Rõ ràng những người đó đã bị Phật Tử xử lý hết. Sáu tên côn đồ tính cả Hoàng Miễn cùng với một gã côn đồ lớn tuổi không rõ họ tên, chỉ trong một đêm mà chúng như thể chưa từng đến với cõi đời này vậy. Nhất là Hoàng Miễn —— Thi Sương Cảnh biết gã không đi học đại học mà cứ ở nhà ăn bám cha mẹ, vô công rồi nghề, thế mà giờ đây ngay cả tên họ cũng bị thay thế, một người tên Hoàng Lệ đã thế chỗ gã, trở thành con trai dì Vương.
Dương Linh Linh không làm chuyện gì sai, mà cho dù có làm sai thì cô cũng không nên gánh chịu hậu quả chính, cho nên cô chỉ mất trí nhớ mà thôi.
Thi Sương Cảnh xoa bụng, hôm nay cậu cứ luôn làm động tác này, giống như đang xoa bóp chỗ đau, mặc dù hiện giờ cậu chẳng hề đau đớn một chút nào. Cảm giác bị đâm ngày hôm qua vẫn còn rất rõ ràng, khoảnh khắc con dao thọc vào trong, cậu đau đến mức lưỡi co giật, đầu lưỡi đắng ngắt. Nhát này nối tiếp nhát kia, mỗi nhát đều đau đớn cùng cực, bởi vì hung thủ rất xấu xa, gã không chỉ đâm một cách đơn thuần mà còn vén áo cậu lên để mổ bụng cậu.
Thi Sương Cảnh không hiểu nổi, rốt cuộc Phật Tử muốn làm gì.
Tự dưng dúi mẩu giấy cho cậu, tự dưng đón cậu đi khách sạn, tự dưng đưa đồ ăn cho cậu, tự dưng tới nhà cậu tạo ra một giấc mơ dâm loạn…… Được rồi, đoạn này có lẽ là bị ch*ch thật, Thi Sương Cảnh khoanh đỏ ở chỗ này, sau đó tự dưng ép cậu tiêu tiền, rồi tự dưng cứu cậu và Dương Linh Linh.
Ngẫm lại thì cái tên Phật Tử này cũng tốt phết đó chứ. Trải qua một quá trình suy luận logic hết sức vớ vẩn, Thi Sương Cảnh đã đưa ra kết luận này. Nhưng cậu suy xét cẩn thận một lần nữa bằng bộ não cảm xúc của mình, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Học xong lớp buổi tối, Thi Sương Cảnh xem lại chi tiêu trong ngày hôm nay, 22 tệ. Sáng nay cậu còn muốn tìm Phật Tử, mà đến tối thì hoàn toàn chẳng muốn tìm Phật Tử nữa rồi, cậu có cảm giác kỳ lạ như thể chưa làm xong bài tập sợ bị phê bình vậy.
Rời khỏi trường học, đi ra đường cái, Thi Sương Cảnh tới cửa hàng tiện lợi mua chiếc bánh mì nhân đậu đỏ. Nhìn bắp ngô nóng hổi trong nồi hấp ở cửa hàng, cậu suy nghĩ một thoáng, quyết định mua hai bắp.
Lần đầu tiên cậu đặt taxi công nghệ, trong khu công nghiệp cũng có tài xế công nghệ, giờ này vẫn có vài người trẻ vào thành phố chơi cho nên có thể gọi được xe. Sau 5 phút, Thi Sương Cảnh lên xe —— Cậu muốn đi đón Bắp!
"Bé Bắp, xem ai tới đón bé nè?"
Buổi tối, y tá đang trong ca trực chán ngắt. Thi Sương Cảnh đã tới bệnh viện nhiều lần, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy cậu chàng đẹp trai này càng ngày càng đẹp trai hơn, cô không biết diễn tả ra sao, nói tóm lại hôm nay Thi Sương Cảnh xuất hiện cực kỳ đẹp trai. Cô dẫn Thi Sương Cảnh đi gặp Bắp, Bắp thấy Thi Sương Cảnh thì kích động lắm, nó liên tục dụi đầu vào khung lồng sắt, quả thực rất có sức sống, khắc hẳn hơn một tuần trước.
"Đợi chút, chị nhắn tin cho bác sĩ Giang đã, chắc bác sĩ vẫn đang ngủ, để chị gọi bác sĩ xuống." Y tá bảo.
Bệnh viện thú y mở ngay tại cổng tiểu khu, bác sĩ Giang sống trong căn nhà lầu ven đường, sau khi y tá nhắn tin, chỉ mấy phút sau bác sĩ Giang đã có mặt. Bác sĩ Giang nói: "Chị vừa bật phim và ăn khuya thì nhận được tin em tới. Chị cứ tưởng hai hôm nữa em mới tới chứ! Em vừa tan học buổi tối à?"
"Vâng." Thi Sương Cảnh gật đầu.
Y tá gọi bác sĩ Giang tới tính sổ sách, hôm qua bác sĩ Giang mới nhận được 2500 tệ chuyển khoản từ Thi Sương Cảnh, cậu nói là trả trước tiền viện phí —— Tuy nhiên Bác sĩ Giang không nhận. Bác sĩ Giang vừa thao tác trên máy vi tính sau quầy lễ tân, vừa nói: "Em xem, hôm qua chị không nhận tiền viện phí em gửi là đúng mà, chị thấy tình trạng của Bắp đã ổn rồi, nằm viện thêm nữa cũng không tốt cho sức khỏe tinh thần của nó.
Ba ngày trước em đã trả viện phí một lần rồi, hôm nay chỉ cần trả thêm viện phí hai ngày qua và tiền thuốc men là được."
Thi Sương Cảnh nắm chặt điện thoại, sẵn sàng quét mã trả tiền. Cậu nói: "Bác sĩ Giang, em không chắc mình có thể tiêm được cho Bắp, trong nhà chỉ có mỗi mình em thôi."
"Vậy em có thể mua một cái túi tắm cho mèo, bọc hết bốn chân nó lại thì có thể tiêm được."
(Túi lưới tắm cho mèo.)
Chị y tá tìm được một cái túi tắm cho mèo, hướng dẫn cho Thi Sương Cảnh cách dùng công cụ nhỏ này để giữ con mèo. Thi Sương Cảnh gãi đầu, nhờ y tá giúp cậu cắt móng cho Bắp trước khi đi, cả chị y tá và bác sĩ Giang đều cười xòa, thấu hiểu rằng một cậu bé một mình nuôi mèo trong nhà chắc hẳn rất khó cắt móng được cho mèo.
Cuối cùng Thi Sương Cảnh cho sách vở vào túi nylon rồi đựng Bắp trong ba lô của mình. Cậu đeo ba lô ra đằng trước, một tay xách túi sách vở, một tay xách thuốc men và dụng cụ vừa mua, sau đó rời khỏi bệnh viện thú y.
Bắp ló đầu ra từ khe hở mở khóa, cái đầu tròn ủm, mắt cũng tròn xoe, làm Thi Sương Cảnh cầm lòng chẳng đặng, cúi đầu hôn một cái lên đầu Bắp.
Lúc về nhà cậu cũng đặt taxi công nghệ, không ngờ lại đặt đúng tài xế lúc trước chở cậu tới, cứ như là thành tài xế chuyên đưa đón riêng. Thi Sương Cảnh ngồi hàng ghế sau, tài xế bắt chuyện với cậu, cậu tỏ ra lạnh nhạt nhưng thực ra là đang thẫn thờ. Cậu thực sự không thích nói chuyện phiếm với người khác.
Thi Sương Cảnh và Bắp đều nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cột đèn đường vàng rực cứ liên tục lùi lại tựa như dải sáng kéo dài vô tận, đốm sáng phản chiếu trong con ngươi của cả người và mèo, khiến ánh mắt sáng rực lấp lánh. Những cột đèn đường lần lượt kéo xa khoảng cách, các đốm sáng cũng liên tục hiện rồi tắt như ánh sao.
Lâu rồi Bắp mới được về nhà, vừa chạm chân xuống đất là nó liền cụp đuôi ra chiều chần chừ, ngửi ngửi khắp sàn phòng khách. Thi Sương Cảnh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác có mèo trong nhà thật tốt quá, có một sinh mệnh nhỏ bé ở bên cậu, cuối cùng cậu cũng sẵn lòng trở về căn nhà này rồi. Cậu vô thức nhìn về phía bàn thờ Phật trên tường, không có ai đến nhà cậu thắp hương, ấy thế mà bây giờ cây hương này lại đang cháy, còn cháy được một nửa rồi.
Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh Phật Tử, anh dậy chưa?
[Trống rỗng]: Đối phương đang nhập nội dung……
Nhất Kiếm Sương Hàn: Hương trên bàn thờ Phật…… có liên quan tới thời gian ngủ của anh đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!