Chương 13: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bắt Thi Sương Cảnh tiêu tiền còn khó hơn bắt cậu đổ máu. Cậu hoàn toàn chẳng để lời Phật Tử nói vào tai, hơn nữa trực giác mách bảo cậu rằng Phật Tử cũng chẳng có ý đồ tốt đẹp gì, một con quỷ thúc giục cậu tiêu tiền thì có ý gì tốt được cơ chứ? Hôm nay không tiêu hết thì cùng lắm ban đêm lại bị quỷ tìm tới cửa thôi. Bị quỷ tìm tới cửa thì cũng có gì ghê gớm? Tính dọa cậu hay gì? Cậu không biết bị quỷ dọa chết đáng thương hơn hay chết vì nghèo đáng thương hơn. Chắc vẫn là chết vì nghèo rồi.

Dao cùn cắt thịt, có vài người bị lăng trì trăm năm mới giải thoát. (Câu "dao cùn cắt thịt" ý nói việc chậm chạp vô ích, không giải quyết được vấn đề.)

Nếu có tiền, Thi Sương Cảnh muốn làm gì? Đây cũng là một vấn đề rất trừu tượng và mơ hồ. Hồi trước cô giáo ở cô nhi viện từng hỏi đùa họ, nếu họ trúng số thì sẽ tiêu xài số tiền đó như thế nào? Thi Sương Cảnh mông lung mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô giáo, chỉ chờ đợi cô giáo công bố đáp án chính xác. Tiêu tiền cũng giống như kiếm tiền, đều không có sách giáo khoa hướng dẫn. Hai việc này thực ra là một, mà Thi Sương Cảnh đến nay vẫn chưa nhận được sách giáo khoa.

Trong lúc dạo quanh phố đi bộ để tìm người, cậu bị đồng nghiệp ở tiệm trà sữa bắt gặp và hỏi tại sao lại không đi học. Cậu ấp úng bịa ra một lý do —— "Em tới thành phố khám bệnh."

"Khám bệnh á? Có nghiêm trọng không?" Đồng nghiệp hỏi.

"Lúc đi tàu điện ngầm tự dưng em thấy hết ốm rồi, thành ra lại đi một chuyến phí công." Thi Sương Cảnh đáp.

"Thế à, có việc gì cứ tìm bọn chị nhé, em cũng ở trong nhóm mà."

"Cảm ơn chị ạ."

Tất cả mọi người đều nói vậy, ai cũng nói vậy với Thi Sương Cảnh. Cậu là người rất tin lời người khác nói ra, giống như hồi ấy bố cậu sắp mất nhưng vẫn bảo cậu đừng lo lắng, thế là cậu cũng chẳng lo lắng nữa. Tuy nhiên khi trưởng thành, cậu dần dần nhận ra nhiều người chỉ nói khách sáo vậy thôi, có thể họ sẽ giúp một hai lần thật, nhưng sau đó mối quan hệ đôi bên sẽ tệ đi, bởi vì cậu không thức thời, cứ ngỡ lời khách sáo là thật.

Phố đi bộ gần trung tâm thương mại, có rất nhiều khu mua sắm, Thi Sương Cảnh vừa ăn no nên tâm trạng đang tốt, hơn nữa trong ví Wechat lại có tiền, vào trung tâm thương mại đi dạo hưởng điều hòa cũng là ý hay. Biết đâu lại gặp Lang Phóng và con gái trong trung tâm thương mại ấy nhỉ? Hoặc phải nói là, so với xuất hiện trên phố đi bộ, đáng lẽ hai bố con họ nên xuất hiện trong trung tâm thương mại mới đúng. Chính Lang Phóng cũng nói anh ta không thiếu tiền, người không thiếu tiền đều thích đi mua sắm.

Đương nhiên không phải Thi Sương Cảnh mới đến trung tâm thương mại lần đầu tiên, song đây là lần đầu cậu thấy thoải mái thế này. Lần đầu trong ví cậu có nhiều tiền đến vậy, gần 10.000 tệ lận. Cậu đang rất có động lực đến trạm giao hàng làm việc, cậu hy vọng mình có thể sớm tích cóp hơn 10.000 tệ —— Đây là một cột mốc quan trọng trong tình hình tài chính của cậu.

Nhân viên giao hàng chạy ra chạy vào, ánh mắt Thi Sương Cảnh dõi theo bọn họ, chú ý tới tốc độ chạy và tuyến đường của những người giao hàng này. À, thì ra họ đều dùng thang chở hàng, thì ra thang chở hàng lầu một là ở chỗ này. Sao không xây một thang máy khác nhỉ? Là do chậm quá hay vì nguyên nhân khác? Trong đầu cậu liên tiếp nảy ra những câu hỏi nhỏ, nói chung cậu đang tích lũy trước kinh nghiệm.

Nếu không đỗ đại học, cậu sẽ đi làm nhân viên giao hàng. Không chỉ ở trung tâm thương mại, khi đi trên đường phố cậu cũng sẽ chú ý dòng xe của những người giao hàng này, sắc màu xanh xanh vàng vàng khiến cậu cảm giác như thấy những người giống hệt mình đang ngẩng đầu chờ đèn đỏ trôi qua.

Đúng như Phật Tử nói, Thi Sương Cảnh không hề gặp được Lang Phóng. Có lẽ không có duyên với nhau rồi, rõ ràng lúc ấy Lang Phóng còn nhắc nhở cậu mà. Đời này Thi Sương Cảnh chỉ nhớ được hai số điện thoại, một là số điện thoại cậu đang dùng, còn lại số của bố cậu – người đã qua đời nhiều năm về trước. Đúng là hết cách rồi.

Một ngày đi liên tục gần 20.000 bước, bữa ăn hồi sáng đã vỗ về chiếc bụng đau của Thi Sương Cảnh. Trời còn chưa tối, cậu lại canh giờ đi ăn lẩu buffet một người. Cậu yêu buffet! Chắc chắn cậu có thể ăn hồi được vốn, đã thế lúc gọi món cũng không cần nhẩm tính giá.

Chiếc điện thoại im ru cả ngày lại hiện tin nhắn.

[Trống rỗng]: Cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai lời tôi nói đúng không?

Thi Sương Cảnh đang nhúng lòng ngan, đúng vào thời điểm cực kỳ quan trọng nên tạm thời không trả lời.

[Trống rỗng]: Vẫn muốn làm lại một lần nữa hay sao?

Làm cái gì cơ? Thi Sương Cảnh cho lòng ngan đã nhúng chín vào đĩa dầu mè, tiếp tục nhúng lá sách.

Bỗng, cậu cảm giác bầu không khí trong phòng trở nên bất thường. Nhân viên phục vụ đang đi lại bất thình thình dừng bước, quán lẩu ồn ã bất chợt lặng ngắt, như thể bị bấm nút tắt âm. Thi Sương Cảnh ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình.

"Phật Tử hỏi cậu ở đây làm gì?"

"Phật Tử hỏi cậu ở đây……"

"Phật Tử hỏi……"

Âm thanh ma quái tràn ngập trí óc, Thi Sương Cảnh hãi hùng vớ vội điện thoại để trả lời. Cậu quên mất Phật Tử biết làm trò này, lần trước ở chùa Đại Từ đã dọa cậu sợ gần chết, sao hôm nay đang ăn lẩu mà lại tiếp diễn một lần nữa?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Trước tiên phải chờ tôi ăn xong đã chứ!

Nhất Kiếm Sương Hàn: Sao anh cứ giở trò này thế? Làm tôi bị sợ đám đông luôn rồi

Nhất Kiếm Sương Hàn: Vì sao anh cứ giục tôi tiêu hết tiền trong hôm nay vậy, anh Phật Tử?

Nhất Kiếm Sương Hàn: Sau này anh còn tìm tôi nữa không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!