Chương 12: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tức tốc thay quần áo xong, Thi Sương Cảnh hít sâu, cầu mong ác mộng kết thúc. Dù thế nào hôm nay cậu cũng nhất định phải rời khỏi nhà.

Cậu nôn nóng mở toang cửa ra, bà cụ sống đối diện cũng đang tìm chìa mở cửa, tiếng mở cửa của cậu làm bà giật mình. Cậu xin lỗi rối rít, bà cụ mắng cậu: "Cái thằng này, mở cửa thì mở từ từ thôi chứ gì mà cuống cả lên thế?! Ồn ào làm giật hết cả mình!"

Trong lòng Thi Sương Cảnh chỉ muốn khóc ròng, song ngoài mặt thì vẫn bình thản. Cậu mở rộng cửa nhà, đi giày, mặc đồ, thậm chí còn khoác cái áo hôm qua suýt ăn luôn cánh tay mình —— Thi Sương Cảnh không có nhiều áo khoác, cái áo này mới mua năm ngoái, đến năm nay cậu vẫn thấy mới, không chỉ không nỡ vứt mà cậu còn không nỡ mặc.

Cậu sực nhớ ra mình chưa tắt chăn sưởi điện, bèn chạy về phòng tắt đi rồi tiện tay xách ba lô, đặt sách vở bên trong lên bàn ăn, còn nhớ mang cả sạc điện thoại và giấy tờ tùy thân.

Thi Sương Cảnh sải bước, bụng chộn rộn khó chịu. Cậu không rõ rốt cuộc cơ thể khó chịu chỗ nào vì chỗ nào cũng thấy khó chịu, chẳng những gân cốt mỏi nhừ mà từng cái xương trong người đều nóng ran. Cậu sờ trán mình, tay cũng nóng nên chẳng kiểm tra được nhiệt độ ở trán. Cậu thở ra một luồng hơi nóng, tạo ra làn khói dài giữa trời đông.

Khóa cửa, xuống lầu, hít thở không khí trong lành. Thi Sương Cảnh quyết định hôm nay sẽ không trở về căn nhà này. Có khi ngày mai, ngày kia cũng không về. Trước khi tìm được Lang Phóng, phải cố đi đến nơi có nhiều người!

Hiện đang là giờ làm việc buổi sáng, khu dân cư chỉ có người lớn tuổi qua lại, còn các cư dân trẻ hơn đều đang đi làm hoặc đi học. Thi Sương Cảnh tìm được xe đạp công cộng ở cạnh bến xe buýt gần chợ, nhưng lại do dự vì bụng ê ẩm khó chịu quá. Cậu quyết định chờ xe buýt, nếu xe buýt còn chỗ thì cậu sẽ ngồi xe buýt, còn nếu xe buýt hết chỗ thì cậu sẽ đi xe đạp công cộng ra ga tàu, rồi đi tàu tới khu phố đi bộ nơi cậu làm việc để chờ Lang Phóng và con gái anh ta.

Thi Sương Cảnh hơi khom lưng, tay trái đặt lên bụng, tư thế này khiến người ta hoài nghi phải chăng cậu bị tiêu chảy. Mỗi 20 phút mới có một chuyến xe buýt, có nhiều xe buýt đi đến ga tàu nhưng xe nào cũng chật ních người. Cậu ngồi chờ ở bến xe buýt suốt nửa tiếng đến khi mông tê rần, cuối cùng đành bỏ cuộc, cố nén đau đi xe đạp công cộng.

Trên đường đạp xe từ khu Lệ Quang tới ga tàu điện ngầm, cậu có đi ngang qua cô nhi viện, trước đây toàn đi ngang qua lúc đạp xe buổi tối hoặc là ngồi xe buýt không xuống được. Cậu nhìn cánh cổng sắt to lớn của cô nhi viện từ đằng xa, nhớ lại hồi nhỏ khi cô nhi viện mới chuyển đến khu Lệ Quang, bọn họ còn dùng cánh cửa sắt lòe loẹt chạm khắc cơ man hoa văn, mùa đông dán câu đối và hoa màu thì còn phải xé lỗ gió trên giấy đỏ. Mấy năm trước, cổng sắt của cô nhi viện được thay bằng cổng kín hoàn toàn.

Từ ngày rời khỏi cô nhi viện, cậu rất hiếm khi trở về, song mỗi khi nghe tiếng cổng sắt rung, cậu lại cảm giác tim mình cũng rung theo.

Cục dân chính thành phố giúp Thi Sương Cảnh lo liệu học phí, một phần tiền thuê nhà và cấp 2500 tệ phí sinh hoạt, một phần tiền thuê nhà còn lại là do cô nhi viện chi trả. Viện trưởng và bà Lưu nói với cậu rằng cậu có thể trở về bất cứ lúc nào, mỗi bữa cơm trưa, cơm tối luôn có phần cho cậu. Tuy nhiênThi Sương Cảnh chỉ về cô nhi viện ăn cơm cùng mọi người vào dịp thanh minh, trung thu và sau Tết, cậu giải thích rằng cậu bận đi làm, rằng cậu chán ăn thịt heo hầm cải thảo ở cô nhi viện rồi nên mới tự kiếm tiền để được ăn ngon.

Thực ra cậu hoàn toàn không chán ăn cơm canh ở cô nhi viện, đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ món cháo rau bà Lưu nấu cho mình thuở còn là cô nhi, cậu cũng chưa kiếm được đủ tiền để có thể ăn mọi thứ mình muốn.

Thi Sương Cảnh ngồi trên tàu điện ngầm với gương mặt tái nhợt.

Điện thoại hiện tin nhắn của thầy chủ nhiệm, hiện đã gần qua giờ học buổi sáng, chủ nhiệm mới nhớ ra có người vắng mặt, bèn nhắn tin hỏi thăm cậu xem có chuyện gì.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Thầy Trương, em bị ốm rồi, bụng em khó chịu lắm

Nhất Kiếm Sương Hàn: Đêm qua em hơi sốt, sáng nay không dậy được nên mới không xin nghỉ, em xin lỗi ạ

Trương Quốc Cường: Em ổn hơn chưa? Có nghiêm trọng lắm không?

Trương Quốc Cường: Ngày mai phải thi tuần, nhớ đi thi đấy

Trương Quốc Cường: Nếu không đi được thì gọi điện cho thầy

Nhất Kiếm Sương Hàn: Cảm ơn thầy Trương ạ

Trương Quốc Cường biết hoàn cảnh gia đình Thi Sương Cảnh, nhà trường cũng yêu cầu giáo viên chủ nhiệm quan tâm tới học sinh và gia đình học sinh, nhất là trẻ mồ côi xuất thân từ cô nhi viện như Thi Sương Cảnh. Tuy thầy thực sự chưa giúp được gì cho Thi Sương Cảnh, thậm chí không hoàn lại tiền, nhưng vài câu hỏi thăm của thầy lúc này cũng đã an ủi cậu rất nhiều rồi.

Cậu úp điện thoại xuống, hôm nay còn không đeo cả tai nghe, cơ thể khó chịu quá, nghe người khác hát thôi cũng thấy buồn nôn. Lát sau, điện thoại lại rung, cậu tưởng là thầy chủ nhiệm nhắn cho mình.

[Trống rỗng]: Trong hôm nay tiêu hết tiền đi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tại sao anh vẫn ở trong điện thoại của tôi vậy?

Thi Sương Cảnh chỉ muốn ném phăng điện thoại đi. Nói thêm một câu với Phật Tử cũng làm cậu cảm thấy bẩn bàn phím!

[Trống rỗng]: Tôi không ở trong điện thoại của cậu.

[Trống rỗng]: Tôi nhắc lại lần nữa, trong hôm nay hãy tiêu hết tiền đi.

Nhất Kiếm Sương Hàn: Anh nói thế là sao? Đúng là anh cho tôi 9.000 tệ thật, nhưng anh đâu có tư cách kiểm soát tôi tiêu tiền thế nào

Nhất Kiếm Sương Hàn: Tôi sẽ không trả lại tiền cho anh đâu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!