*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim loại đập vào tường vang tiếng leng keng, tay phải Thi Sương Cảnh không cử động được, đành phải vung tay trái đập đầu Phật xuống hết lần này đến lần khác. Cậu bỗng nghe một tiếng vang giòn, hai cái đầu Phật rốt cuộc cũng lìa ra, đập vào tường rồi bật ngược lại, suýt nữa văng trúng mắt Thi Sương Cảnh. Cậu may mắn tránh được nhưng mặt vẫn bị cứa ra một vệt máu, chỉ cách vành mắt một xíu xiu. Cậu không hề có cảm giác đau, chỉ nghĩ đó là một cơn gió nhẹ.
Cậu dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại để kiểm tra tượng Phật trên tay, nhận thấy đầu Phật Dược Sư mở mắt đã bị hư hại, còn đầu Phật nhắm mắt thì vẫn chẳng sứt mẻ gì.
Vốn dĩ ót của hai đầu Phật liền với nhau, bây giờ rớt mất một đầu, lộ ra phần ót trống rỗng của Phật nhắm mắt, khiến bức tượng hỏng trở nên u ám ghê người. Thi Sương Cảnh không lại gần nhìn kỹ mà dồn sức chuẩn bị phá hoại tượng Phật lần thứ hai. Cái đầu Phật rơi ra chứng tỏ cách làm của cậu là đúng, cậu nên dùng bạo lực để phá hủy nó.
Cậu thực sự thấy h* th*n vô cùng khó chịu. Vừa ướt vừa dính, song cũng vừa nóng vừa khô, có cảm giác muốn tiếp tục bài tiết, mà xúc cảm lông tơ ấy lại vọt thẳng vào đ*ng q**n, khiến cậu chẳng rõ có phải thứ gì đó đang s* s**ng mình hay không.
Đồ d* x*m mất dạy! Thi Sương Cảnh nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục đập tường. Bức tường trắng không hề xi nhê, tượng Phật cũng không vỡ tứ tung nữa. Có lẽ cậu đã đập không dưới trăm phát, cạn kiệt sức lực rồi mà bức tượng này vẫn trơ trơ lạnh buốt, trong khi tay cậu đã ướt mồ hôi.
Cậu quay lại trước bàn thờ, ném mạnh lư hương xuống đất, làm tàn tro đổ ra đầy đất. Ánh sáng từ điện thoại di động hệt như phim kinh dị, cậu cứ cảm giác xung quanh đều có người. Hoặc cụ thể hơn, dường như luôn có người ở ngay phía sau cậu, khiến cổ cậu cứng ngắc chẳng dám ngoái đầu lại.
Điện thoại lại đổ chuông. Thi Sương Cảnh luôn để chế độ im lặng nên âm báo tin nhắn này dọa cậu giật cả mình.
[Trống rỗng]: Cậu tự lên giường, hoặc tôi lại lôi cậu lên lần nữa.
Thi Sương Cảnh giận dữ hét lên với khoảng không: "Đệt! Mặc kệ anh là người hay là quỷ, bản thể của anh đang nằm trong tay tôi rồi!"
Hét xong, cậu nhìn thấy bãi tàn tro dưới đất hiện ra dấu chân từ xa bước tới gần, cậu vô thức lùi lại, nhưng mới được mấy bước thì lưng cậu đã va vào bức tường ngoài cửa nhà. Ánh đèn pin điện thoại bàng bạc rọi về phía bóng tối, dường như màn hình ti vi xa xa và nền gạch men chưa dính tro cũng đang phản chiếu nguồn sáng chẳng biết từ đâu chiếu đến. Tất cả đều mang đến cảm giác không chân thực, ngỡ như ảo mộng mà lại chẳng phải mộng đẹp.
Cậu bất giác nín thở, cảnh giác với hết thảy mọi động tĩnh.
Bỗng, tay trái Thi Sương Cảnh bị tượng Phật ôm ngược lấy, cái lạnh của kim loại và sức mạnh cực lớn làm cậu suýt tưởng là mình bị cắn bởi bức tượng trong tay.
Cậu ngoảnh sang nhìn, nhận ra vật trên tay mình hoàn toàn không phải tượng Phật gì cả…… Trong hư không, cậu chỉ thấy một con thú sắt dữ tợn đang nghiến nanh. Tay trái cậu khựng lại, con ác thú màu đồng đen vừa giống chó mà cũng vừa giống mãng xà, các mảnh vỡ đột nhiên bay lên rồi hợp lại, tựa như một đóa sen sắt đang chầm chậm khép lại.
Thi Sương Cảnh nhịn đau rút tay mình ra, bị rạch một vệt máu sâu hoắm từ cánh tay tới cổ tay rồi lan ra cả mu bàn tay. Adrenalin của cậu bộc phát, cơn đau bị khống chế trong một thoáng chốc, cậu nhân cơ hội rút hẳn tay ra, song mu bàn tay vẫn bị thương sâu tận xương, da thịt lật ra ngoài, cậu không nhìn thấy mạch máu và cơ bắp bị cứa đứt bởi vì máu tươi đang ồ ạt trào ra.
Cổ tự dưng căng chặt, lần này không phải là lụa xanh sượt qua mặt mà cậu cảm giác có xiềng xích quấn quanh cổ. Xiềng xích vung lên, Thi Sương Cảnh lại ngã xuống đất, bị kéo lê đi trong tư thế ngực úp xuống, tàn tro dính khắp mặt mũi và mình mẩy. Cậu bị lôi về phòng, xiềng xích vô hình kéo lên trên, trước mắt cậu tối sầm, như thể bị ép treo cổ. Cậu không muốn bị treo chết, bèn đỡ mép giường đứng dậy, song xiềng xích bên hông lại kéo một phát nữa, ném cậu trở về giường.
Hai cánh tay đều đau nhức, cổ lại lần nữa bị ghìm xuống. Thi Sương Cảnh vừa th* d*c được hai hơi đã định trốn xuống giường, tuy nhiên bàn tay lạnh băng lại xuất hiện, khống chế tứ chi cậu từ bốn phương tám hướng, rồi xúc cảm bàn tay dần chuyển thành xúc cảm của xiềng xích. Thi Sương Cảnh bị trói gô trên giường theo tư thế bẻ ngược hai tay ra sau, cậu nằm ngửa, cổ họng như bị đeo gông nặng trĩu, vừa ngăn chặn hô hấp của cậu hắn mà cũng không để cậu nghẹt thở.
Thi Sương Cảnh chỉ có thể nhìn thẳng lên trần nhà, ánh đèn đường rọi vào từ ô cửa bên trái bị khung sắt cắt thành từng mảnh. Cậu vừa nhìn chằm chằm những vệt sáng ấy, vừa chịu đựng hình phạt sỉ nhục kế tiếp.
Phật Tử c** q**n cậu. Lần này không chỉ qua loa nữa mà là thực sự c** q**n ra, cởi cả hai quần, c*m v** g*** h** ch*n cậu.
Thi Sương Cảnh rất sợ, cậu sợ mình sẽ chết, sợ con quỷ đang đùa bỡn cậu, bây giờ còn khiến cậu phải chịu hình phạt dâm loạn, lỡ may lát nữa có một cái đầu quỷ bất thình lình rơi xuống từ trần nhà dọa cậu thì sao…… Chính vì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nên mới sợ. Sự khó chịu ở hạ thể đã bị lấn át bởi con đau nơi cánh tay, thậm chí cậu không cử động được ngón áp út và ngón út tay trái nữa, không biết có phải đã tổn thương dây thần kinh hay không…… Chết tiệt, quả thực có thứ đang đỡ phía dưới của cậu……
Vật trụ to lớn lạnh lẽo tách môi *m h* ra, áp lên miệng lỗ, đâm vào chẳng chút ngần ngại. Thi Sương Cảnh như bị giáng một cú đau điếng vào ót, cơn đau bùng phát từ hạ thể đến xương cụt rồi lan thẳng lên trên theo cột sống, như thể thứ c*m v** là một thanh kiếm chẳng có chút nhiệt độ nào, đã thế còn đau đến mức muốn mở banh cậu ra từ bên trong.
"A…… Ưm ư…… A hức……"
Thi Sương Cảnh cắn chặt môi dưới đến mức bê bết máu, cổ họng bật ra những tiếng r*n r* đáng thương. Bụng dưới đau, mỏi, trướng. Vùng kín bị căng ra, không biết có rách hay không. Cậu vừa nhích mông là lập tức có một lực kéo hông của cậu lại, ý bảo cậu chớ nhúc nhích.
Trần nhà vẫn như thường, bóng đêm cũng như thường, đèn ngoài khu dân cư sáng trưng. Thi Sương Cảnh hơi hé mắt nhìn về phía cửa sổ, hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng kinh khủng, giá như cậu có thể tỉnh lại, cậu sẽ làm bất cứ điều gì.
Ấy thế nhưng cậu quá sợ hãi, th*n d*** cũng quá đau đớn, cậu sợ có thứ khủng khiếp hơn sẽ xuất hiện trước mắt mình nên đành nhắm mắt lại. Nhắm mắt tức là cho dù sống hay chết, đêm nay vẫn sẽ tiếp diễn như vậy. Cậu đã vùng vẫy, cả trên lẫn dưới đều đã đổ máu, rồi thì sao?
Vật thô cứng lạnh lẽo cắm xuống tận cùng, dừng bất động trong v*ch th*t, Thi Sương Cảnh nhắm mắt, chuẩn bị sẵn tâm lý chờ bị nát bụng thủng ruột.
Một trận gió chợt phất vào mặt, tấm lụa xanh mềm mại lại phủ lên, bị lụa xanh trùm lên người khiến cảm giác trở nên rõ ràng đến bất ngờ. Khi sự sợ hãi đạt đến mức độ nhất định, cảm giác đau đớn của Thi Sương Cảnh lại xảy ra vấn đề. Cậu chỉ thấy trái tim rất trĩu, rất nặng, nhịp thở của cậu chậm lại, hai cánh tay dường như không còn đau nữa. Lụa xanh có thể giữ nhiệt, Thi Sương Cảnh là một người sống nóng hầm hập, hơi lạnh âm u vừa nãy đã bị xua tan, như thể cậu có một tấm vải xanh để che đậy thân thể. Xúc cảm mềm mại ấy tựa như giấc mơ đẹp, thậm chí cậu chẳng còn cảm nhận được cơn đau dưới hạ thể nữa. Đây là mơ sao? Đừng bảo là mơ thật nhé!? Là bóng đè ư?
So với cảm giác ra vào, tiếp đó dường như Thi Sương Cảnh chỉ cảm nhận được kh*** c*m thuần túy, tỷ như d**ng v*t và *m v*t đang được v**t v*, mặc dù hoàn toàn chẳng có thứ gì đang "v**t v*" cả. Lớp lụa tựa một tấm chăn, loại chăn tơ đắt tiền, vừa như cái ôm ấp, thậm chí như người thân, như bè bạn.
Thi Sương Cảnh chẳng phải người thông minh, mới nãy còn lo lắng sợ hãi suốt mấy tiếng đồng hồ, vậy mà giờ bao bọc cậu bằng thứ mềm mại thì cậu lại như chú cún con được vỗ về, bắt đầu hoài nghi phải chăng cảm giác sợ hãi mình vừa trải qua chỉ là giả.
Trong phòng vang vọng tiếng ân ái ẩm ướt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!