*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mời Bắp và người nhà của Bắp vào phòng số 1!" Y tá mặc đồng phục màu xanh lá, đi tới trước quầy lễ tân gọi.
Vừa qua tiết sương giáng, nắng cuối thu mấy ngày trước đã tắt, tiết trời nhanh chóng trở lạnh, số lượng động vật nhỏ bị bệnh cũng gia tăng. Bây giờ đã hơn 8 giờ tối, song hầu hết bệnh viện thú y hiện nay đều mở cửa 24 giờ. Y tá thấy cậu bé ngồi ở góc tường đứng dậy, tay ôm túi đựng mèo, cô chỉ vào phòng số 1 rồi ngồi lại ghế, vội vã cho hai miếng cơm hộp vào miệng. (Tiết sương giáng là 1 trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, bắt đầu từ khoảng 23 – 24/ 10 đến 7 – 8/11 Dương lịch.)
Bác sĩ khó giấu nổi sự mệt mỏi, thấy người tiến vào là một cậu chàng đẹp trai lặng lẽ, bác sĩ mới xốc lại tinh thần. Bác sĩ lấy nước sát khuẩn, chà lau tay sơ qua rồi nhận lấy túi đựng mèo từ tay chàng trai, "Bé mèo bị sao thế?"
Mở túi ra, bên trong là một chú mèo cam đang nằm uể oải, chính là Bắp.
"Nó nôn ói hai ngày rồi, tinh thần cũng rất tệ, không chịu ăn uống gì cả." Thi Sương Cảnh nắm chặt điện thoại, màn hình vẫn sáng, cậu đã tra cứu cả ngày trên ứng dụng mà mình chẳng quen thuộc, "Trên mạng nói tư thế này của mèo gọi là "Gà mái ấp", nửa tháng nay Bắp thường hay ngồi như thế. Em có ảnh chụp đây."
(Chính là thế "ổ bánh mì" mà mấy con mều hay nằm đó.)
"Cho chị xem ảnh nào."
Thi Sương Cảnh mở ảnh ra, ngoài ra còn có video mà cậu quay. Bác sĩ xem qua một lượt, sau đó bế Bắp ra khỏi túi để bắt mạch. Lúc bác sĩ ấn vào bụng, Bắp bỗng dưng kêu ré lên, giãy giụa dùng móng gạt tay bác sĩ ra rồi nhảy khỏi bàn. Thi Sương Cảnh vội ngồi xuống, vươn tay ôm Bắp vào lòng.
Bác sĩ tỏ vẻ nghiêm trọng, "Trước tiên xét nghiệm một chút đã nhé? Phải làm xét nghiệm sinh hóa, xét nghiệm máu và siêu âm."
"Tốn khoảng bao nhiêu tiền ạ?" Thi Sương Cảnh bình tĩnh thốt ra từng chữ, giọng nói rõ ràng, nghe hết sức nghiêm túc.
"Ờm, xét nghiệm sinh hóa hơi đắt đấy, 400 tệ, xét nghiệm máu và siêu âm thì giá đều là 100 tệ." Bác sĩ nhìn về phía Thi Sương Cảnh, "Chị thấy em vẫn mặc đồng phục học sinh, em là học sinh trường THPT Lệ Quang nhỉ. Nếu trước đó em đã mua bảo hiểm thú cưng thì bệnh viện bên chị được chỉ định để bảo hiểm chi trả đấy, em chọn đúng nơi rồi."
"Dạ. Bác sĩ làm xét nghiệm cho Bắp đi ạ, em có mang theo tiền."
Bác sĩ chống hông đi ra ngoài cửa gọi y tá vào, y bá bê khay sắt đựng kim tiêm, dây garo và bông băng đến. Sau khi đo nhiệt độ cho Bắp, hai người cạo lông ở chân trái trước cho nó, để lộ ra mảng da trắng bóc. Bắp chẳng còn chút sức lực nào, bình thường chỉ kéo chân nó thôi nó cũng nhảy dựng lên rồi, hôm nay lại chỉ cần hai người là giữ được. Quá trình lấy máu rất suôn sẻ, Thi Sương Cảnh khom lưng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ào ào trong ống mảnh, mắt Bắp ươn ướt, đồng tử giãn ra vì căng thẳng, Thi Sương Cảnh bèn thì thầm với nó: "Bắp giỏi lắm, mày ngoan lắm. Sẽ xong ngay thôi."
"Em trai, đây là mèo em nuôi à? Sao chỉ có mỗi mình em tới? Đã tối muộn thế này rồi." Chị y tá hỏi thăm để giúp Thi Sương Cảnh bớt căng thẳng.
Thi Sương Cảnh không biết nên trả lời thế nào. Người khác rất hay hỏi câu hỏi kiểu này, ngày nhỏ cậu không trả lời nổi, đến giờ thì không cần trả lời. Cứ im lặng là được rồi. Không trả lời.
"Xét nghiệm máu chỉ cần chờ 15 phút là xong, nhưng xét nghiệm sinh hóa thì hơi lâu một chút. Em có làm siêu âm luôn bây giờ không? Nếu làm thì cần cạo lông bụng."
Lông của mèo cam bên ngoài màu vàng nâu, bên trong trắng tinh. Bắp nằm ngửa bụng lên, y tá và Thi Sương Cảnh giữ chân nó, bác sĩ mang mẫu máu đi xét nghiệm rồi trở về, dùng tông đơ cạo lông bụng cho Bắp. Bác sĩ kéo máy siêu âm tới, bôi gel siêu âm cho Bắp, Bắp tiu nghỉu rầu rĩ, thi thoảng lại kêu lên đầy bất mãn.
"Không bị trướng nước, gan thận cũng khỏe mạnh…… Tạm thời loại trừ khả năng bị FIP thể ướt……" (FIP: bệnh viêm phúc mạc ở mèo, chia thành hai dạng khô và ướt.)
FIP. Quả nhiên là bệnh này. Thi Sương Cảnh cụp mắt, tối qua lúc tra cứu các bệnh ở bụng, tim cậu bỗng dưng nảy thịch một cái, đúng là chuyện tốt thì chẳng trúng mà chuyện xấu thì trúng phóc.
Thấy cậu bé này không nói năng gì, bác sĩ chẳng biết có phải cậu đang buồn vì thú cưng bị ốm hay không. Bác sĩ bảo, "Chúng ta chờ kết quả xét nghiệm sinh hóa và máu đã, Bắp hơi sốt rồi. Nếu kết quả xét nghiệm ổn thì tiêm cho Bắp thuốc hạ sốt xong là có thể đưa về nhà tiếp tục theo dõi."
Nói rồi, bác sĩ dùng khăn giấy lau sạch gel siêu âm trên bụng Bắp.
Suốt khỏang thời gian sau đó, Bắp cứ rúc trong lòng Thi Sương Cảnh, một lớn một nhỏ đều lặng thinh. Bác sĩ nghỉ ngơi một lúc, để Thi Sương Cảnh và Bắp chờ trong phòng khám. Trong lúc đó cô ra ngoài xem còn khách nào xếp hàng không và kiểm tra chú chó Golden Retriever đang truyền dịch trong chiếc lồng dưới đất.
Hiện tại trong tài khoản Wechat của Thi Sương Cảnh chỉ có 1.000 tệ. Đăng ký hết 20 tệ, xét nghiệm và siêu âm tổng cộng 600 tệ. Còn chưa bắt đầu chữa trị gì mà đã tiêu hết 620 tệ rồi. Thi Sương Cảnh đương nhiên không có bảo hiểm thú cưng gì cả, hôm nay là lần đầu tiên cậu biết có thứ như vậy tồn tại.
Ngày mai là cuối tuần, cậu có thể đi làm thêm. Cậu ngồi xe buýt từ trong khu công nghiệp đến thành phố D, làm thêm ở một tiệm trà sữa trên con phố đi bộ nổi tiếng, hết ngày được trả 150 tệ, hai ngày là 300 tệ.
Tuy nhiên theo thông tin Thi Sương Cảnh tìm hiểu, nếu Bắp bị FIP thật thì chút tiền ấy chẳng đủ cứu mạng nó. Thi Sương Cảnh vuốt lưng cho Bắp, thi thoảng lại đặt tay lên đầu Bắp, gãi gãi sau tai nó hoặc dùng ngón trỏ và ngón giữa vuốt từ giữa trán nó lên trên…… Bắp là con mèo cậu nhặt được sau khi rời khỏi cô nhi viện. Cả hai đã bầu bạn với nhau suốt hai năm. Hai tháng trước Thi Sương Cảnh mới qua sinh nhật hai mươi tuổi của mình. Năm nay cậu đang học lớp 12.
Cậu mồ côi từ nhỏ, mãi sau này mới vào cô nhi viện, cho nên thời điểm đi học cũng bị trễ. Gần chín tuổi cậu mới học lớp một, lại còn ở nông thôn. Gần hai năm sau, cô nhi viện nhận được ngân sách của tỉnh nên chuyển đến gần khu công nghiệp Lệ Quang ở ngoại ô thành phố D. Khu công nghiệp Lệ Quang chuyên về hàng không vũ trụ, trong thời kỳ xây dựng tuyến ba đã có các nhân tài hàng không vũ trụ từ Đông Bắc và Giang Tây tới đây để phát triển khu công nghiệp mới. (Xây dựng tuyến ba là chiến dịch của chính phủ TQ những năm 1960 – 1970 nhằm phát triển các cơ sở công nghiệp và quốc phòng trong nước.)
Vì tính chất đặc biệt mà trong những năm trước, giữa làn sóng phá sản và sa thải hàng loạt, khu công nghiệp Lệ Quang vẫn hoạt động hiệu quả. Xung quanh khu công nghiệp đã hình thành một khu vực tương đương thị trấn, mặc dù về mặt quy hoạch hành chính thì vẫn thuộc huyện lân cận. Những năm gần đây, thế hệ công nhân già về hưu, con cháu họ đều tới thành phố hết, khu công nghiệp dần dần xuống dốc.
Thi Sương Cảnh học cấp một và cấp hai ở khu Lệ Quang, lúc thi cấp ba cậu liều sống liều chết mà vẫn không vào được trường trên thành phố, đành ở lại tiếp tục học trường THPT Lệ Quang.
Năm lên lớp 10 cậu đã thành niên, theo quy định của cô nhi viện thì cậu đã hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc, cũng đã đủ tuổi trưởng thành, không thể ở lại cô nhi viện nữa. May là cục dân chính thành phố có hạng mục công ích tương ứng, có thể giúp Thi Sương Cảnh giải quyết vấn đề học phí, hàng năm còn cấp cho một ít phí sinh hoạt đến khi cậu học hết cấp ba. Ở khu dân cư Lệ Quang có nhiều nhà trống, công nhân già qua đời, lớp trẻ lại đến thành phố phát triển, không khó để tìm được nhà trọ giá rẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!