Mấy tháng sau khi Nhiễm Cấm vào Trì gia, vết thương của nàng đã lành được bảy, tám phần, dưới sự chăm sóc tận tâm của Trì Ngộ và sự giúp đỡ của bác sĩ Lâm, dần dần đã có thể tự mình bước đi.
Có thể tự mình đi lại nghĩa là không bị tàn tật, là chuyện tốt.
Nhưng từ sau khi nàng tự mình bước đi, dường như Trì Ngộ đã yên tâm hơn nhiều, giảm hẳn số lần đến thăm nàng, thậm chí có khi cả tuần không gặp nhau.
Điều này làm cho sự nhớ nhung thầm kín của Nhiễm Cấm dành cho cô nhân lên gấp bội.
Chỉ có thể dùng công việc phức tạp để lấp đầy những suy nghĩ và khoảng trống trong tâm hồn mình.
Đúng là nàng đã đi được, nhưng vì quá nóng lòng muốn xuống đất, đi lâu một chút sẽ eo nhức chân đau khó lòng chịu nổi, nàng phải thường xuyên tự xoa bóp để dễ chịu hơn một chút.
"Chị Tiểu Nhiễm, còn trẻ mà sao lại như bà cụ vậy."
Nhiễm Cấm đột nhiên nghe được một giọng nói trong trẻo, quay người lại, đúng thật là Trì Ngộ đang nói chuyện với nàng.
Trì Ngộ từ trong bóng đêm đi tới, bước qua đám cây cối rậm rạp xanh tươi trong sân vườn, mang theo ý cười nhàn nhạt đứng dưới ngọn đèn trước mặt Nhiễm Cấm.
Gương mặt bất ngờ xuất hiện trong giấc mơ đêm qua của Nhiễm Cấm, khiến trái tim nàng xao động cả một ngày, lúc này đang ở ngay trước mắt nàng.
Trì Ngộ vén tóc hai bên thái dương ra sau tai, mái tóc đen xoã ngang vai như một dòng suối.
Hôm nay là ngày nghỉ, cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo khoác dài màu đen vô cùng già dặn, không tương xứng với tuổi của cô chút nào.
Áo khoác rất dài, vạt áo thỉnh thoảng bị gió cuốn lên càng làm cô thêm cao gầy quyến rũ, thắt lưng làm bằng da bê kiểu dáng hơi cứng, nhưng rất phù hợp với khí chất của cô hôm nay.
Đầu tóc và cơ thể Trì Ngộ mang theo hơi nước, trong tay đang cầm túi xách chứ không phải là một chiếc ô.
"Bên ngoài trời đang mưa sao?" Nhiễm Cấm nhanh chóng chỉnh lại tư thế xoa chân bóp eo, chuyển chủ đề.
"Ừm, vừa mới mưa." Trì Ngộ không để ý, lớn đến chừng này nhưng cô vẫn không thích mang theo ô, quá phiền phức.
Nhiễm Cấm đang muốn nói "Mau đi tắm, đừng để sinh bệnh" thì Trì Ngộ đã treo túi xách lên cột đèn đường, vươn tay ra với Nhiễm Cấm, nói:
"Chắc hôm nay cũng rất mệt phải không? Em cố ý dậy sớm như vậy mà vẫn không nhìn thấy chị ở nhà. Không phải đến giờ này mới về đó chứ? Bận rộn cả ngày như vậy, vết thương có hành chị không? Lại đây, để em xoa cho chị."
Nhiễm Cấm đang ngây người tại chỗ, Trì Ngộ đã bước đến, vòng một tay qua eo nàng, ấn nhẹ lên thắt lưng nàng: "Chỗ này phải không? Còn đau ở đâu không?"
Nhiễm Cấm mỗi ngày đều phải vận động phục hồi chức năng, Trì Ngộ thấy nàng thật sự đáng thương, thường xuyên bớt thời gian đến chăm sóc nàng, cô học được rất nhiều cách xoa dịu cơn đau từ chỗ bác sĩ Lâm, cũng thực hành không ít lần.
Nhiễm Cấm đau ở đâu, ấn vào đâu để dễ chịu hơn, Trì Ngộ đều biết.
Nhiễm Cấm bị Trì Ngộ chính diện ôm vào lòng, hai tay Trì Ngộ vừa ôm eo vừa xoa vào chỗ đau của nàng, cơn đau khiến nàng choáng váng.
Vị trí ấn của Trì Ngộ rất chính xác, lực đạo cũng vừa phải, quả thật đau đớn đã giảm đi ít nhiều, rất thoải mái, eo Nhiễm Cấm hơi nhũn ra, suýt chút nữa là phát ra tiếng nức nở kỳ lạ.
Sợ sẽ làm ra cảnh tượng xấu hổ, Nhiễm Cấm cắn răng, cố chịu đựng.
Cả ngày hôm nay, Trì Lý giao cho nàng rất nhiều việc, nàng vẫn còn đang từng bước thích nghi đã bị Trì Lý kéo mạnh về phía trước, nàng không muốn để Trì Lý cảm thấy mình là kẻ vô dụng, là một đối tác không đáng để hợp tác, cho nên suốt ngày phải căng chặt thần kinh để chống đỡ.
Nàng chạy như con thoi giữa các bộ phận, chớp mắt thì trời đã tối, trên đường trở về mới phát hiện vết thương ở thắt lưng và chân lại bắt đầu bộc phát.
Vốn tưởng chịu đựng một chút sẽ ổn, chỉ cần ngủ một giấc có lẽ sẽ không sao, không ngờ lại gặp được Trì Ngộ......
Mà Trì Ngộ, vẫn còn nhớ rõ cách giúp nàng giảm đau.
Nhiễm Cấm đang âm thầm nới ra khoảng cách với Trì Ngộ, khẽ giãy giụa trong lòng cô, nhưng cũng không dám làm quá sức, sợ sẽ làm đau Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm cảm thấy rất không ổn khi bị Trì Ngộ ôm thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!