Màn đêm tĩnh mịch, hắn tự thấy mình giống như một con sói giữa bầy cừu non. Chỉ còn một người nữa thôi. Đúng, thù này nhất định phải trả để cúng tế linh hồn người đã mất.
Kế hoạch của hắn không được phép sai sót, hắn đã đợi ngày này từ lâu lắm rối, đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ càng vì vậy không thể để nó thất bại.
Tuy nhiên dạo gần đây lại có mấy con chuột nhắt thích tò mò vào chuyện của hắn, thật không dễ chịu chút nào, nhưng thật sự bọn chuột nhắt đó chưa đáng để hắn để tâm. Cùng lắm là moi được vài thông tin chả có giá trị gì thêm một chút suy luận cho màu mè.
Nhưng nếu cần thiết, hắn cũng sẽ sẵn sàng ra tay bất kì ai ngáng đường hắn.
Rõ ràng Kiểu Trang không thèm đoái hoài gì đến cái tin nhắn chào hỏi của Khánh Linh. Thế nhưng tên này cũng không phải hạng vừa, chào hỏi nhẹ nhàng không trả lời chắc nghĩ hắn là loại con nít ranh.
Thôi thì vào việc luôn cho nhanh vậy:
"Chào chị, gần đây trường mình đã xảy ra các vụ án mạng vớ cách thức g.i.ế. c người vô cùng tàn ác. Chắc chị biết người tên là Khúc Tiểu Ly chứ?"
Kiều Trang đang ngồi chat với hội bạn thân bỗng thấy tin nhắn. Nội dung tin nhắn hiện rõ trên màn hình máy tính.
Cái tên Khúc Tiểu Ly khiến cô giật mình, toàn thân cô mồ hôi bắt đầu vã ra.
Cậu muốn gì?
"Em chỉ đang tìm hiểu về vụ án và phát hiện ra được những người đã mất và chị đã từng quen biết nhau, vậy nên hung thủ có thể đang nhắm đến chị. Thời gian này chị nên cẩn thận"
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi có làm gì sai mà hung thủ nhắm đến tôi"
"Đây chỉ đang là suy đoán, nhưng chị hãy để ý đến những người xung quanh chị. Hắn sẽ ra tay sớm thôi?"
Tòan thân cô run lên không ngừng.
Mọi chuyện không thể kết thúc như thế này được. Rốt cuộc hắn muốn cái gì. Mọi chuyện đâu phải là lỗi của cô, mọi chuyện cô làm là đúng, bọn họ phải chịu những gì mà họ đã gây ra. Cô không việc gì phải sợ.
Kiều Trang trong lòng lo sợ thấp thỏm nhưng vẫn thầm trấn ai bản thân mình
Ngoài trời mưa xối xả mờ mịt, Kiều Trang đứng dậy kéo chiếc rèm cửa sổ lại, cô vô tình nhìn xuống hàng rào biệt thự, cô hơi giật mình, một người mặc một chiếc áo mưa trùm kín đang thậm thụt ngoài tường rào. Cô hoảng sợ vội vàng kéo rèm lại.
Bóng người ngoài khu biệt thự đưa cái nhìn sắc lẹm vào ô cửa sổ sáng đèn, trong ánh mắt hắn thể hiện rõ sự mãn nguyện, thách thức, giống như hắn đang là con sói đi săn từng con cừu non và không một con mồi nào có thể thoát khỏi.
- Mọi người có thấy Đinh Diệp ở đâu không?
Dạo này thấy thoắt ẩn thoắt hiện lắm.
- Hà Linh đang ngồi học bỗng nhiên nhớ ra người bạn của mình.
- Dạo này cũng ít khi gặp bạn ấy lắm.
- Ngọc Lan đáp
- Hay về quê rồi cũng nên
-Thường Quân trả lời
- Chắc không phải đâu, thời gian này tớ thấy cậu ấy lạ lắm. Rất ít khi gặp, có hôm còn nghỉ học nữa. Hay gia đình nhà cậu ấy có chuyện gì nhỉ?
- Hà Linh vẫn băn khoăn
- Hay cậu ấy có người yêu rồi cũng nên.
- Ngọc Lan đáp
- Để nào gặp cậu ấy hoỉ cho ra nhẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!