Chương 1: (Vô Đề)

Mạnh Thường Quân một một cô ả đen đúa và xấu xí, cô có khuôn mặt không một kiểu tóc nào hợp nổi, cặp mắt bị sụp mí ti hí nhìn đời, đôi môi mỏng cùng chiếc miệng rộng khiến người ta nghĩ ngay đến một kẻ lắm lời.  

Thường Quân khệ nệ xách xô nước rồi đặt đến uỳnh trước cửa phòng, miệng lẩm bẩm: 

- Tiền thì tháng nào cũng đóng mà cả ngày mất nước thế này. Bố đứa nào mà chịu được. 

Hà Linh từ trên tầng giường tầng hai nói vọng xuống: 

- Để nước rớt ra cửa rồi lo mà dọn đi. 

Thường Quân liếc nhìn với vẻ mặt cau có: 

- Biết rồi, có tý nước mà cũng phải um lên.  

Có tiếng nước xả trong nhà vệ sinh, Đinh Diệp bước ra với vẻ mặt mệt mỏi: 

- Không biết ăn phải cái gì mà hành nhau mãi thế này. 

- Chắc hôm qua lại ăn mắm tôm chứ gì

- Thường Quân trêu chọc. 

- Ăn từ hôm kia à, nó tiêu hết từ lâu rồi. 

Đinh Diệp là một cô gái trông khá dễ thương, đôi mắt to tròn, khuôn mặt bầu bĩnh khiến người đối diện không thể nào mà không yêu thương. Cô ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn Thường Quân van nài: 

- Cậu giúp mình xách hộ một xô nước được không.

Chứ giờ mà người ta lấy hết nước phải đợi đến đêm thì chết. 

- Chết sao được mà chết

- Thường Quân nói với vẻ không quan tâm

- ai chả biết cậu sợ ma. May cho cậu Mạnh cô nương tôi đây là người tốt bụng hào kiệt.  

- Ây da.

Đau quá

- Đinh Diệp nhăn mặt ôm bụng vội chạy vào nhà vệ sinh

- cảm ơn cậu nhá. Cuối tuần cơm tớ mời. 

Từ dãy nhà của Mạnh Thương Quân đến bể nước phải đi qua khu nhà 3 và khu nhà 4, bể nước dự phòng nằm lọt giữa nhà 4 và nhà 5. Trước đây, sinh viên của khu kí túc vẫn xếp hàng náo nhiệt vào 12 giờ đêm nhưng dạo này thì thưa thớt hẳn và nó gần như trở thành một nơi không ai muốn lại gần.

Bởi vì người ta rằng nhà 4 có ma. 

Mọi chuyện bắt nguồn từ một tên sinh viên năm 3 say rượu mò về kí túc lúc ấy đã qua nửa đêm. Phòng của hắn ở cuối dãy tầng 2, không biết hắn có nhìn gà hóa cuốc hay không mà vừa lên đến tầng 2 đã gặp ngay đến một bóng người. Hắn tưởng là cô sinh viên nào nên định giở giở trò chọc ghẹo.

Nào ngờ vừa tiến lại lại gần hắn gặp ngay một khuôn mặt trắng toát, mái tóc rũ dài ra hai bên, chiếc váy trắng mặc lên người rách rưới nhìn chằm chằm vào hắn với tiếng rên rỉ thê lương

"Tôi c.h.ế. t oan quá, cứu với" 

Ngày hôm sau, bạn cùng phòng thấy hắn ngất xỉu ngay giữa hành lang tầng hai. Sau khi hắn tỉnh dậy thần kinh cũng không còn bình thường, hắn luôn mồm nói là nói đó là hồn mà của Tiểu Công Chúa. 

Ai cũng không biết rốt cuộc Tiểu Công Chúa mà hắn nói đến là ai, một vài người nghĩ đó chắc chắn là một cô công chúa nào đó ngày xưa mà linh hồn vẫn còn lưu lại nơi này.

Trường đại học Tổng Hợp X này xây trên một mảnh đất rộng thì chắc lạ gì khi dưới kia còn tồn tại không biết bao nhiêu là bộ hài cốt. Nghe đâu mới đợt rằm tháng bảy đây trường còn làm một cái lễ cúng chúng sinh rõ to để những hồn ma nơi này không lên quậy phá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!