Người không quá sắc sảo, nhưng hơi chậm và lạnh nhạt.
Tề Chân nghĩ, chỉ vào một chiếc trong quầy, giọng nhẹ nhàng: "Chiếc này rất đẹp."
Nhân viên bán hàng mỉm cười: "Ánh mắt của cô thật tinh tường, chiếc này là đại ngôn của Dụ ảnh đế, kính của đồng hồ là thủy tinh cắt từ ngọc bích..."
Cô nhân viên còn nói gì khác nhưng Tề Chân không nghe gì, dù sao Phương Mẫn Nghi vui vẻ chọn một chiếc đồng hồ khác là được.
Phương gia tuy giàu có, nhưng thật ra cũng không đủ cho cô ấy thích thì tiêu mấy trăm vạn, nên cô ấy mới chọn một chiếc khác giá rẻ hơn .
Phương Mẫn Nghi thân thiết kéo tay Tề Chân, cười ngọt ngào như hơi đăm chiêu nói: "Em thích chiếc mà nam thần đeo hả? Chị cứ tưởng em luôn thích tiểu thịt tươi như Phong Thản Chi chứ."
Tề Chân cúi đầu, thuận miệng nói: "Chỉ là thấy trên áp phích có vẻ rất đẹp."
So với tuổi và ngoại hình của Dụ Cảnh Hàng, cô vẫn thích tiểu thịt tươi hơn, đầy cảm giác thanh xuân hoạt bát nhưng lại vô cùng đẹp trai.
Phương Mẫn Nghi nắm đồng hồ trên tay, nói: "Nhưng chị thấy ảnh đế Dụ rất tốt chứ, là một người đàn ông rất trưởng thành, cũng rất đẹp trai, kỹ thuật diễn tốt lại không hề kiêu ngạo, hơn nữa, đừng nhìn đều ở trong vòng giải trí, bối cảnh của anh ta rất ghê gớm ..."
Phương Mẫn Nghi mặc dù có chức vụ ở công ty Phương Canh nhưng cũng chỉ là chức quan nhàn tản, mục tiêu của cô ấy vẫn luôn là tiến vào giới giải trí, từ năm hai đại học đã bắt đầu ra ngoài biểu diễn , hiện tại xem như bước nửa bước vào giới giải trí , lời cô ấy nói miễn cưỡng có thể tin.
Nhưng chuyện này cũng có quan hệ gì với Tề Chân đâu?
"... Không giống với loại nam sinh đồng tính da trắng cằm nhọn nhuộm tóc."
Da trắng cằm nhọn nhuộm tóc, ừ, đúng là kiểu idol của nàng .
Mê Truyện Dịch
Tề Chân lại đổi qua chén trà sữa hấp, nhẹ nhàng nói: "Ừm, đều rất ngon."
Lúc hai người chia tay thì trời đã tối, Phương Mẫn Nghi nhận một cuộc điện thoại rồi nói với Tề Chân: "Anh Vân đang ở gần đây, năm phút nữa sẽ đến đón chị, chị bảo anh ấy đưa em về luôn."
Tề Chân lắc đầu, mày cong cong nói: "Không cần, em còn có việc, lát nữa đi xe về là được."
Vừa về đến nhà, Tề Chân nhận được một tin nhắn.
Tề Chân vừa tẩy trang, vừa để ý di động, cũng không để ý lắm nói chuyện gì nhưng tán gẫu với Dụ Cảnh Hàng tự nhiên, mặc dù Tề Chân không dễ nói chuyện với người khác cũng cảm thấy rất mượt mà thú vị.
Ban đầu muốn nói gì, sau đó cũng không nhớ rõ .
Thấm thoắt trời đã rất tối.
Dụ Cảnh Hàng hẹn cô ngày mai đi ăn cơm.
Tề Chân nắm di động, nghĩ một lát rồi không lấy cớ từ chối, dù sao còn phải để ý mặt mũi cho cha.
[ Ảnh đế đã mời, không dám từ chối nha. ]
[ Ngày mai em có một lớp học nhảy, anh có thể đến trường học đón em không? ]
Cô gửi một hình móng vuốt mèo dễ thương.
Dụ Cảnh Hàng đáp lại rất nhanh: "Được, gửi địa chỉ cho anh."
Tề Chân lấy khăn nóng ủ mặt, thở ra một hơi, nhìn tin nhắn này hơi thất vọng.
Muốn anh tự mình lái xe tới đón linh tinh, lỡ bị chụp làm sao, không phải sẽ rất phiền phức cho anh sao?
Cô hơi tiếc nuối nghĩ, nếu Dụ Cảnh Hàng từ chối thì tốt rồi, sao anh có thể làm thế không sợ chút nào chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!