Tề Chân biết, gần đây Dụ Cảnh Hàng vẫn đang quay phim, nhưng không chắc là anh có đến Đại học S hay không. Trước đó cô lại quá mệt nên cũng không có thời gian để hỏi anh.
Do cô buồn ngủ đến nỗi mí mắt đều rũ xuống cả, nằm trên giường vểnh cái chân nhỏ lên gửi tin nhắn wechat cho anh.
Nhưng Dụ Cảnh Hàng không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh để trả lời tin của cô, những lúc anh quay phim anh đều rất bận rộn.
Bấm vào, bấm ra, rồi bấm vào và ra một cách rất máy móc.
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào cuộc trò chuyện. Mặc dù trong lòng cô rất hiểu lý lẽ, cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua chát xen lẫn ngọt ngào trong lòng, chỉ là cảm thấy anh chỉ cần gửi cho cô một cái hình ảnh mèo xoa xoa đầu cũng đã rất tốt lắm rồi.
Nhưng mà cô phát hiện Dụ Cảnh Hàng đã thay đổi ảnh đại diện WeChat của mình. Từ cây tuyết tùng đang đứng trên núi, nó được thay thế bằng một con mèo nhỏ màu quýt bò trên mép cửa sổ để ngắm mặt trời mọc. Cái đuôi rũ xuống và để lộ ra cái bụng trắng ngần kia.
Vì nó quá ngắn, nên đệm thịt của con mèo nhỏ màu quýt đặt ở trên mép cửa sổ có chút khó khăn, đôi tai hình tam giác mềm mại.
Tề Chân đỏ mặt ra vẻ khó hiểu.
Cô đặt tay lên má, lật người lại nằm lên giường, rồi thở dài.
Lúc này, các nữ sinh đại học thường sẽ không ngủ, ban đêm thì mọi người lại bắt đầu trò chuyện một cách rôm rả.
Đặc biệt với chủ đề về cô tiên nhỏ Tề Chân, không ai là không có suy nghĩ về chuyện bát quái cả.
Kinh Tử nhìn thấy cô nằm trên giường lật qua lật lại nhiều lần, nên cô ấy mới gọi cô một tiếng.
Tề Chân quay mặt lại, trên mặt xuất hiện một vệt dấu ấn đỏ hiện rõ ràng trên làn da trắng sữa, từ phần bên hông cho đến bả vai của cô đều rất thon gọn nhỏ nhắn, quần áo ngủ rộng rãi mặc trên người, càng khiến cô thanh tú và yêu kiều hơn.
Lông mi của cô dày và dài, lại có một nốt ruồi vô hình ở khóe mắt.
Giữa ánh sáng và bóng tối, đôi mắt như chảy nước.
Nhìn cô như là kiểu người rất dễ bị tổn thương, cao quý mà dễ vỡ. Nó cần được chăm sóc và nuôi dưỡng cẩn thận để gặp ánh nắng mặt trời và từ từ kéo căng cánh hoa của nó.
Tuy nhiên, cô tiên bé nhỏ ở giường đối diện đang nghiêng đầu nhìn cô ấy, mái tóc đen mềm mại rối bù, bắp chân run rẩy, khuôn mặt cô đầy những dấu hỏi dễ thương.
Uh, khi cảm thấy cô có chút gì đó không đúng cho lắm, nhưng mà ít nhất thì nhìn Tề Chân có vẻ như đang rất hạnh phúc.
Kinh Tử không nhịn được liền nói: "Chồng của cậu thực sự rất có phúc nha."
Tề Chân lại không nhịn được mở hộp thư thoại ra, nâng nâng khóe miệng: "Hừ, cũng bình thường mà thôi."
Kinh Tử: "..."
Có phải cô ấy đã chọc vào nỗi đau của vợ chồng họ rồi hay không?
Người đàn ông già là kiểu người gì, cô gái dễ thương như vậy lại không thương xót sao?
Chân Chân sẽ không làm chuyện sai trái gì chứ.
Chân Chân làm sai cũng là đúng.
Kinh Tử cảm thấy chính mình đã biến thành một người mẹ trẻ mất rồi.
Bởi vì Tề Chân thực sự quá non nớt, lại cư xử rất ngoan và mềm mại, giống như một con búp bê.
Cô ấy lập tức cảm thấy đáng thương cho cô: "Không sao đâu, không cần phải buồn nha bảo bảo."
Tề Chân dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, ôm chăn nhìn cô ấy.
Mê Truyện Dịch
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!