"Vâng, chúng tiểu nhân nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm tốt việc của mình."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Toàn tâm toàn ý là không thể, chỉ cần vì bản thân mà kiếm thêm thu nhập và cũng tận tâm hơn một chút là được.
Sau khi đuổi hết các quản sự đi, chỉ còn lại Từ chưởng quỹ vẫn đang ở đó say sưa xem thoại bản.
"Từ chưởng quỹ."
Thanh Liên gọi mấy tiếng không thấy trả lời, đành phải đi qua kéo ông ta.
"Về nhà rồi xem tiếp đi!"
"Đừng làm phiền ta, đang xem đến hồi hay nhất!"
Thanh Liên hết cách, đành giật lấy quyển sách trong tay ông ta.
"Mau trả lại cho ta, còn chưa xem xong!"
"Từ chưởng quỹ, quyển sách này có bán được không?"
"Được, quá được là đằng khác! Viết quá xuất sắc. Phu nhân tìm được nhân tài như vậy ở đâu, có thể dẫn kiến cho tiểu nhân được không?"
Chính là đứa nhỏ trước mặt ông đây, tiếc là nói ra ông cũng sẽ không tin.
"Người đó không muốn gặp người ngoài, chuyện dẫn kiến thôi bỏ đi. Nhưng có thể đảm bảo là sẽ không bị đứt quãng."
"Thật đáng tiếc không có duyên gặp mặt. Nhưng chỉ cần là thoại bản như thế này, càng nhiều càng tốt. Tiểu nhân về sẽ cho người chép tay mấy bản ra trước, một mặt khắc bản in, một mặt chép một ít để bán. Trì hoãn một ngày là mất đi một ngày lợi nhuận. Tiểu nhân đi về ngay đây… Ơ, mọi người đâu cả rồi?"
"Chứ sao nữa, còn mỗi ông thôi đấy. Gọi thế nào cũng không nghe." Thanh Liên cười ông ta.
"Chẳng phải là do xem say mê quá sao, không xem đến kết cục trong lòng cứ như có mèo cào."
"Mau về xem cho xong đi, không thì hôm nay không ngủ được đâu."
Đang định về viện ăn trưa, Hồng Anh vội vã trở về.
"Phu nhân, Hồ chưởng quỹ đã bị đưa đến quan phủ, nhưng họ lại có nhiều lời thoái thác, nói rằng án của chúng ta liên quan đến số tiền lớn, trước khi điều tra rõ ràng, những tài sản đó đều phải tạm giao cho phủ nha bảo quản, khi nào điều tra xong mới tính."
"Mẹ bọn họ đây là đang lấy quyền áp người, muốn chiếm giữ tài sản của mình. Người của quan phủ quả nhiên coi trọng quyền thế nhất. Trước kia khi còn là nhất phẩm Hầu thì không có chuyện như vậy, vừa quay đi thái độ đã khác hẳn."
"A, Hầu tước bị giáng, Tô Thần Cương lại ra nông nỗi đó, ai còn coi ta ra gì nữa. Kẻ nào cũng muốn đến cắn một miếng. Thôi không vội, ăn no rồi đi tìm bọn họ sau. Ta muốn xem xem ai dám nuốt bạc của ta."
Ăn uống no đủ, nhân tiện cho Đậu Đậu ngủ một giấc trưa, Bạch Chỉ Nguyệt mới mang cậu bé đến Ứng Thiên Phủ.
Phủ doãn đang thẩm án, một công tử nhà giàu và một nữ nhân đang quỳ trên mặt đất.
"Quan gia, dân phụ họ Tiền, muốn kiện hắn làm vỡ ngọc gia truyền nhà dân phụ. Đó là vật báu tiên phu nhà dân phụ truyền lại mấy đời. Nếu không phải dân phụ thực sự không sống nổi nữa, con cái đều phải ăn uống, còn phải chu cấp cho con trai ăn học, cũng sẽ không lấy ngọc gia truyền ra cầm cố."
"Hắn ở tiệm cầm đồ thấy miếng ngọc này, mừng như bắt được của báu, rất thích, liền muốn cầm lên xem. Dân phụ thấy hắn ăn mặc giàu sang, nghĩ rằng cũng có khả năng mua nên mới đưa cho hắn xem. Ai ngờ hắn vừa nhận lấy đã làm rơi xuống đất, ngọc vỡ thành mấy mảnh. Dân phụ làm sao còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên của tiên phu. Bất đắc dĩ phải mang đi cầm cố đã đành, sau này vẫn có cơ hội chuộc lại, giờ lại vỡ tan thế này, cầu quan lão gia làm chủ cho dân phụ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!