Chương 9: Sai một ly, đi ngàn dặm

Sai một ly, đi ngàn dặm

Trường trung học quốc dân Tín Phong ở thành phố Đài Bắc.

Trên cột đá sừng sững ngay trước cổng, mấy từ được chạm trổ bằng chữ Khải màu vàng làm cho tâm tình của An Cúc Nhạc nặng như chì.

*Chữ Khải là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

"Trung học cơ sở à…" Ánh mắt của An Cúc Nhạc mê man, y rời khỏi nơi này, rốt cuộc bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Cuối cùng cũng không nhớ ra nổi, y để lại giấy chứng nhận ở chỗ bảo vệ cổng, sau khi đăng ký giấy tờ xong, y bước vào sân trường đã lâu không đặt chân vào.

Kế hoạch ban đầu là ném bao đựng thẻ cho nhân viên quản lý rồi xong việc, nhưng sau mấy đêm suy tư sâu xa, cộng thêm bị Kiều Khả Nam trù ẻo, chỗ đó đau thiệt, y quyết định nói chuyện đàng hoàng với… bạn học họ Đỗ này.

Đỗ Ngôn Mạch.

Trên chứng minh nhân dân và thẻ học sinh đều là tên này.

Ngày tháng năm sinh, lệch một tháng là đủ mười sáu, đúng là sai một ly, đi ngàn dặm ── danh ngôn của tổ tiên quả là chính xác.

An Cúc Nhạc móc bao đựng thẻ ra lần nữa, kiểu dáng bình thường, bảo quản tốt, sạch sẽ gọn gàng, giống như cảm giác mà cậu thiếu niên cho người ta vậy, cẩn thận vô cùng.

Y dựa theo số phòng học ghi trên thẻ học sinh, tìm kiếm từng nơi.

Trong sân trường luôn có một luồng khí thoang thoảng đặc trưng, yên ắng mà dễ chịu. Gần đến giờ tan học, bầu không khí lặng lẽ như loáng thoáng ẩn chứa tiếng đánh trống reo hò. An Cúc Nhạc liếc nhìn di động, còn mười phút nữa, phòng học không khó tìm, nằm ở góc khuất nhất trong trường. An Cúc Nhạc nhìn lướt qua xung quanh, bồn rửa tay thấp bé làm y sửng sốt, nhất thời có ảo giác như đang lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Tựa như lạc vào một thế giới khác vậy.

Mà thế giới này, rõ ràng là nơi y từng đi qua.

An Cúc Nhạc đi đến trước phòng học, tiết cuối hình như là số học, trên bảng đen chi chít những công thức toán, dưới bục giảng một đống đứa ngủ gật. Đỗ Ngôn Mạch ngồi ở dãy cuối cùng, cậu ấy ngồi thẳng lưng, nét mặt chăm chú, nhìn chằm chằm bảng đen.

An Cúc Nhạc không khỏi nghĩ đến hôm đó, cậu thiếu niên ngồi ở mép giường, chờ y đi ra… cũng là dáng vẻ ngồi ngay ngắn này.

Giống như một chú chó Berger đã qua huấn luyện nghiêm ngặt.

Cậu ấy thật sự rất cao, nhất là so với bạn cùng lứa, cứ như hạc trắng lạc giữa bầy gà, An Cúc Nhạc vốn dĩ còn kinh ngạc với việc bọn trẻ thời nay phát triển tốt vậy sao? Bây giờ xem ra… là trường hợp đặc biệt.

Trong trường không thường có người lạ qua lại, huống hồ người như An Cúc Nhạc ── y thề, y đã cố làm mình chìm lắm rồi, không có mặc quần áo màu sắc lòe loẹt, dưới áo khoác dài có thêm một lớp áo len rũ mỏng, trên người là một chiếc áo thun trắng cổ V, quần jeans xanh vừa người, thêm một đôi All Star màu đen.

Y thậm chí không dám vuốt tóc, chỉ chải qua loa vài cái, đáng tiếc không thể che hết khí chất sành điệu của mình, thầy giáo trên bục ngừng giảng, nghi ngờ ngó sang hướng này, các học sinh cũng phát hiện điều không ổn, nhìn qua đây ──

"Bang" một tiếng, ngay khoảnh khắc phát hiện An Cúc Nhạc, Đỗ Ngôn Mạch vịn bàn, đứng dậy. Động tác của cậu ấy quá lớn, khiến cho chiếc ghế ngã xuống đất, thu hút tầm mắt của bạn học cả lớp, thầy giáo trẻ tuổi nói: "Đỗ Ngôn Mạch, phụ huynh của trò hả?"

Sắc mặt cậu thiếu niên không có gì thay đổi, nhưng chí ít xem hành động thì, cậu ấy có vẻ… bất ngờ lắm.

Nói thừa, tình nhân tìm tới trường học luôn còn gì.

An Cúc Nhạc dụi dụi mũi, lập tức bỏ đi, trốn trong góc, tựa vào tường chờ đợi.

Tiếng chuông vang lên, bốn phía mừng như hội, tiếng hoan hô vang ầm ầm, giống như thủy triều ngập đầy sân trường vậy.

An Cúc Nhạc thở ra một hơi, y đứng ở đây, nếu có người trong lớp đi ra, chắc hẳn sẽ nhìn thấy.

Trước tiên, y trông thấy thầy giáo kia ôm sách đi ra, thầy giáo dùng ánh mắt ngờ vực liếc y vài cái, An Cúc Nhạc làm bộ không biết gì, tiếp theo là mấy học sinh cầm công cụ quét dọn. Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng xuất hiện, thấy An Cúc Nhạc, cậu bước lên trước, nói một câu: "Chờ em."

"Hả?"

Giọng cậu ấy trầm thấp mà bình tĩnh, An Cúc Nhạc thì chẳng hiểu mô tê gì, còn chưa kịp hỏi chờ cái chi? Chờ kiểu nào? Đỗ Ngôn Mạch đã quay trở vào phòng học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!