Chương 8: Hoa tàn

Hoa tàn

*Nguyên văn là "khai đáo đồ mi" = hoa Đồ Mi nở, hoa Đồ Mi nở vào cuối mùa xuân đầu mùa hè, sau khi tàn lụi tức là mùa hoa cũng kết thúc, cho nên hoa này có ý nghĩa chỉ sự kết thúc. Đồ Mi sau khi nở hoa sẽ không nở thêm lần nào nữa trong năm, bởi vậy mọi người thường cho rằng hoa Đồ Mi nở là báo hiệu thời khắc hoa nở đã kết thúc. Ý nghĩa của hoa Đồ Mi nở chính là hoa tàn, mọi thứ cũng kết thúc.

9 giờ sáng, ban biên tập《Flawless》

Trên cửa kính thủy tinh trong phòng làm việc có dán một khẩu hiệu muôn đời không đổi: Winter is coming! (Mùa đông đang đến!)

《Flawless》được thành lập vào năm 1895 tại New York, hiện nay phát hành ở 13 quốc gia với tổng cộng 11 thứ tiếng khác nhau, là tạp chí thời trang cao cấp được bán trên thị trường. Nói tóm lại, ngay cả người mẫu trang bìa cũng ăn mặc rất quái dị, phô bày tư thế yoga không người bình thường nào làm nổi, nhãn hiệu được giới thiệu bên trong không dưới chục ngàn thì không cam lòng.

Flawless là tạp chí thời trang số một Đài Loan, sở hữu độ uy tín cực cao và cả đống người ủng hộ, mỗi khi nghĩ đến điều này, thành viên ban biên tập đều có một loại cảm giác nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa…

── Ị.

Mắc ị thì có.

"Chào buổi sáng." Vừa đến giờ, các biên tập viên ăn mặc đủ loại trang phục hợp thời, mỗi người mang dép lê hoặc giày da lắc lư đi vào.

Bọn họ vừa trải qua quãng thời gian phát hành số báo trước mùa đông lạnh giá, bây giờ có thể thả lỏng một chút, có người vừa ngồi xuống liền bắt đầu làm móng, có người đứng trước gương õng ẹo tạo dáng, kiểm tra cách phối màu toàn thân, bỗng nhiên cảm thấy thiếu một thứ, thế là lập tức chạy vào nhà kho, lúc quay trở ra, trên cổ tay có thêm vài chiếc vòng màu sắc tươi tắn.

Mùa đông rét lạnh chưa đến, bây giờ không tranh thủ làm dáng thì còn đợi đến khi nào?

Thế mà giữa khung cảnh yên tĩnh, có người bất thình lình la lên: "Ê, bộ Nghiệp vụ gọi điện thoại tới, bên Quan hệ công chúng của Forever 15 đang hỏi cách bố trí trang bìa kỳ sau kìa!"

Ối!

"Lần này mua theo nhóm tổng cộng 15 gói bánh gạo? Ai muốn mua thêm không!"

Ứ!

"Mau mau mau, ai nghĩ giùm tôi thiết kế kỷ niệm 15 năm cho thương hiệu gì gì đó với!"

Phụt!

Mới sáng sớm đã bị đủ loại "mười lăm" công kích, An Cúc Nhạc che ngực, miệng đầy máu tươi.

"Muốn cà phê hay là trà của hiệu trà 15?"… Ặc, lại thêm một nhát, An Cúc Nhạc rốt cuộc nằm thẳng cẳng.

Nhậm Tiệp Nghi, một trong những biên tập viên và cũng là nhân viên chức vụ thấp nhất trong ban biên tập, cô nàng vừa tới không bao lâu, lăn lộn chưa sâu, vẫn còn giữ nguyên phần ngọt ngào tươi sáng của người bình thường, đối xử tốt bụng với mọi người, sáng sớm sẽ chủ động pha trà hoặc cà phê cho toàn bộ nhân viên. Nhậm Tiệp Nghi đi tới trước mặt An Cúc Nhạc, đang định hỏi câu tương tự, thấy bộ dáng của y thì ngẩn ra.

"Chris? Anh, anh bị gì vậy?"

Ở tạp chí thời trang, quy tắc bất thành văn chính là mỗi biên tập viên đều thủ sẵn cho mình một cái tên tiếng Anh sang chảnh, nhất là An Cúc Nhạc làm biên tập mỹ thuật, thường xuyên phải qua lại với đối tác ở New York bên Mỹ. Chris, lấy từ Chrysanthemum ── ý là hoa cúc ấy.

An Cúc Nhạc gục xuống bàn, vẻ mặt tiều tụy, lòng đau như cắt. "Đi đêm nhiều ắt có ngày gặp ma…"

"Hả?" Nhậm Tiệp Nghi nghe không hiểu. "Vậy… buổi trưa anh có muốn đi Hình Thiên Cung cúng bái, gọi hồn về không?"

Hình Thiên Cung, còn gọi là Miếu Ân Chúa Công hay Miếu thờ Quan Công, là miếu thờ Quan Vũ ở Đài Loan.

Văn phòng của bọn họ rất gần Hình Thiên Cung, đi bộ một chút là tới, đôi khi gặp trúng chuyên mục sắp mở, thương nhân quảng cáo muốn rút vốn, sửa hư ảnh chụp của đại minh tinh, bộ Nghiệp vụ gọi tới trách móc, áp lực quá lớn làm nổi mấy cục mụn, móng tay giả sơ ý bị gãy hoặc những việc cỏn con chẳng ngờ cũng đi cúng một cái, cầu xin phù hộ.

Chắc là khi thấy bọn họ tới, Ân Chúa Công chỉ muốn trợn trắng mắt mà thôi.

Nhậm Tiệp Nghi vừa nói xong, An Cúc Nhạc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hai tuần trước y tới dự tang lễ của cậu bạn tốt trong giới, thế mà không chịu đốt bùa pha nước lau người, y luôn luôn mạnh miệng, không tin mấy chuyện quỷ quái, nhưng hiện giờ không thể không tin ── Một tháng qua, dục vọng của y sắp tụt xuống mức đi tu luôn là vừa, muốn tìm người nhưng toàn vớ nhầm dưa cong táo héo, thượng thì bất chính, hạ thì… không dám nhìn luôn, khó khăn lắm mới gặp được một em hàng khủng, nào ngờ…

"Anh tiêu rồi!" Y như bị Mã giáo chủ nhập vào, nắm vai Nhậm Tiệp Nghi lắc như điên, rít gào: "Anh bị yêu ma quỷ quái bám đuôi thật rồi!"

Mã giáo chủ = Mã Cảnh Đào, nổi tiếng với mấy gương mặt gào khóc rất là thảm thiết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!