Chương 69: Phiên ngoại Lợi Diệu Dương

Nguồn : bachhoacac. wordpress. com

Lạc Nghiệp

Đại Đao Diễm

Thể loại: hiện đại, niên hạ công, cao H, 1×1, HE

Biên tập: Nana

***

Lợi Diệu Dương

Phù sinh nhược mộng.

*Cuộc đời phù du như giấc mộng.

Chẳng nhớ đã thấy câu này ở đâu, đôi lúc Lợi Diệu Dương châm cho mình điếu thuốc, giữa làn khói trắng lượn lờ, hắn thường cảm thấy đời mình cũng giống thế, mịt mờ mà hư ảo.

Khi bị bệnh, con người thường sẽ phá lệ theo đuổi những thứ mà bình thường mình coi thường rẻ rúng: Chẳng hạn như sức khỏe, chẳng hạn như một câu quan tâm săn sóc của người thân, thậm chí sẵn lòng dùng tất cả của cải tiền tài để đánh đổi. Nhất là khi bệnh đau đến cùng cực, Lợi Diệu Dương thường nghĩ đời mình chỉ thế mà thôi, cũng chẳng sao cả.

Song, đó chỉ là ý nghĩa chợt lóe trong một phút ngắn ngủi giữa đêm khuya vắng người.

Người sống chỉ vì tranh đoạt, tranh quyền đoạt lợi. Tranh một phát hết nửa đời người, tranh đến chặt ngón tay chôn vùi lương tâm hỏng gan, hắn không cam lòng cuối cùng lại rơi vào kết cục thê lương người đi trà lạnh.

Vợ mang theo một bó bách hợp đến bệnh viện thăm hắn.

Nhụy hoa đã gãy, nhưng mùi hương vẫn đậm nồng như cũ, hết sức gay mũi, Lợi Diệu Dương ngửi mà cau mày: "Cô tới vái người chết à? Chọn thứ hoa gì mà làm cho cả phòng bệnh bốc đầy mùi!"

Hắn ghét mùi nước thuốc, nhưng ghét mùi hoa và mùi son phấn đàn bà hơn, hắn ra hiệu cho đàn em mở cửa sổ, hít vài hơi không khí trong lành mới cảm thấy khá hơn.

Vợ mỉm cười thờ ơ: "Hôm nay em không phải đến thăm anh."

Lợi Diệu Dương cau mày.

Vợ ra hiệu cho đàn em đứng bên cạnh: "Đi ra ngoài."

Đàn em liếc nhìn Lợi Diệu Dương, thấy hắn không ngăn cản bèn ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

"Em có thai." Vợ không dông dài, mặt mày tươi cười, ẩn chứa hả hê, như thể giành được một chiến lợi phẩm cực lớn, ngập tràn niềm vui thắng lợi: "Tuần thứ tám rồi, em sẽ sinh con ra."

Nghe số tuần, Lợi Diệu Dương lập tức cảm thấy không ổn, gần ba tháng nay hắn không chạm vào cô ta, đó không phải là con của hắn: "Cô…"

Vợ bình chân như vại, "Chúc mừng anh sắp lên chức bố."

Vợ nói xong đứng lên, Lợi Diệu Dương giận đến mức muốn ngồi dậy đuổi theo, tiếc rằng trên người cắm ống, vợ còn quay đầu lại chêm một câu, "Em nói với bố rồi, bố cũng ủng hộ em sinh con ra."

Nghe vậy, Lợi Diệu Dương im lặng, suy tư một thoáng rồi bình tĩnh nhếch miệng: "Tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ làm cho đứa con hoang trong bụng cô mất bố trước khi chào đời."

Vợ chẳng thèm để bụng cười một tiếng: "Đừng nguyền rủa mình thế chứ, em không có ý định ly dị với anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không, trên phương diện pháp luật anh cũng phải làm bố nó."

Vậy là ép buộc hắn đội nón xanh?

"Dựa vào cái gì?"

Vợ lạnh lùng nói: "Dựa vào lợi ích anh có được khi cưới tôi. Lợi Diệu Dương, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ra ngoài lăn lộn luôn phải trả giá, đừng tưởng người trong thiên hạ đều phải chiều chuộng anh vô độ."

Lợi Diệu Dương sửng sốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!