18+
Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung
Hai người phối hợp rất ăn ý, cộng thêm kinh nghiệm phong phú của An Cúc Nhạc, biết lúc nào cần dùng lực, lúc nào cần thả lỏng, dương v*t của cậu thanh niên đẩy mạnh vào, phần đầu là phần khó khăn nhất, không chỉ to mà hình dáng cũng hệt như một thanh hung khí, cửa huyệt của An Cúc Nhạc lại non mềm, chỉ mỗi giai đoạn này thôi đã khiến cho An Cúc Nhạc sướng đến tê tái vòng eo, vừa muốn nuốt vào thật nhanh, vừa muốn duy trì tình trạng này, y mê loạn thiếu điều phát điên, chỉ có thể ôm lấy cậu thanh niên nức nở ra hiệu: "Cậu vào đi…. cắm vào đi…"
"Ừ." Cậu thanh niên đáp trả, nói cho cùng cậu vẫn còn trẻ, tuy đã cố hết sức nhưng vẫn bị kích động, bên trong cơ thể An Cúc Nhạc rất nóng, mặc dù bị ngăn bởi một lớp màng cao su, cậu vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn khôn cùng kia khi đâm vào rút ra. Đỗ Ngôn Mạch nhịn không được, thúc mạnh một cái, cả cây thịt đâm vào hơn phân nửa.
"A a, sâu quá, tôi chịu không nổi… bụng quá căng…" An Cúc Nhạc ôm lấy cậu, rãnh quy đầu của cậu thanh niên vừa húc vào tuyến tiền liệt của y, suýt nữa y đã nhịn không được, hai chân giật nảy lên.
dương v*t mới tiến vào phân nửa, An Cúc Nhạc đã cảm thấy quá sức chịu đựng, trực tràng bị nhồi kín, cửa huyệt phía dưới co rút không ngừng, những đường gân trên hung khí thô to dù bị ngăn cách bởi một lớp màng nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Đầu óc An Cúc Nhạc choáng váng, miệng khô khốc, y cúi xuống hôn đối phương, nuốt lấy nước bọt của người ta, thều thào: "Được rồi, cậu có thể… nhích vào thêm chút nữa."
"Được." Lại thêm một khúc bị đẩy vào, bộ phận thô nhất đã lọt qua, bước tiếp theo thông thuận hơn hẳn, đợi đến lúc phần ngoài cửa huyệt chạm vào chùm lông thô ráp, An Cúc Nhạc biết đã vào hết toàn bộ.
Lồng ngực y phập phồng, gắng sức hút dưỡng khí, sắc mặt đỏ ửng, y đè bụng, sờ sờ ngấn ngang ở dưới cơ hoành một chút, cười yếu ớt với cậu thanh niên. "Cậu đẩy đến tận chỗ này của tôi rồi."
Cái này chỉ là nói quá, cậu thanh niên cúi đầu, liếc nhanh một cái, lập tức đỏ mặt.
Cứ như nửa thân trên của người này, đều bị mình xuyên qua.
An Cúc Nhạc phì cười nắn lỗ tai cậu thanh niên, da của cậu hơi tối màu, chỉ có mỗi vành tai là nhạt một tí, có thể nhìn ra mỗi khi cậu thay đổi cảm xúc, rất thú vị.
"Cậu to quá, tôi không nhúc nhích nổi, cậu… tự di chuyển đi?" Ban đầu y định cưỡi trên người cậu thanh niên, nhưng hàng của cậu ấy vừa thô vừa dài, chỉ mới cắm vào thôi mà eo y đã xụi lơ, căn bản không thể dùng lực, để cho cậu trai tân này tự thân vận động, lá gan của y quả là không nhỏ, nhưng mà… không hiểu sao An Cúc Nhạc rất có lòng tin với cậu thanh niên.
"Đỡ tôi, từ từ đặt tôi lên giường, tư thế này cậu sẽ dễ làm hơn."
Đỗ Ngôn Mạch làm theo, nhưng động tác của cậu còn chu đáo cẩn thận hơn so với An Cúc Nhạc tưởng tượng, một tay cậu vòng qua eo y, một tay đặt ở mông y, vẫn giữ nguyên trạng thái ở bên trong cơ thể y, nhẹ nhàng đặt y nằm ngửa trên giường.
An Cúc Nhạc chớp mắt, từ dưới ngước lên nhìn cậu thanh niên, cậu ấy nhẫn nhịn đến mồ hôi đầy mặt, kết tụ dưới cằm, đọng lại thành giọt. Tư thế thay đổi, dương v*t bị đẩy ra bên ngoài một chút, An Cúc Nhạc ngửa đầu, mút lấy giọt mồ hôi kia, dang rộng hai chân, ôm lấy thắt lưng cậu thanh niên, mời chào một cách triệt để.
Y nghĩ, tùy theo ý cậu ấy.
Đỗ Ngôn Mạch hiểu.
Cậu thanh niên nhịn tới cực hạn, cuối cùng thỏa sức mà làm, An Cúc Nhạc thét chói tai, trực tràng bị cọ xát điên cuồng, tuyến tiền liệt liên tục bị đâm chọc, An Cúc Nhạc sướng đến phát điên, không tài nào kiềm chế được. "A a a, căng quá, chạm tới rồi… ư, lớn quá… chết mất… ưm a…"
"A! A a, ha…" Lúc trước rên rỉ, ít nhiều là để tăng thêm không khí, bây giờ là do nhịn không nổi, cứ thế mà kêu, giọng y vang dội, tràn đầy khêu gợi, ngược lại cậu thanh niên rất im lặng, chỉ thở hổn hển vài tiếng, An Cúc Nhạc hiếm khi mới thấy xấu hổ, tiếng rên cũng nhỏ dần.
Khuỷu tay Đỗ Ngôn Mạch chống tại hai bên sườn mặt của An Cúc Nhạc, bàn tay vùi vào ra giường, thân dưới đưa đẩy cấp tốc, mới đầu cậu không dám cử động quá lố, sau đó thật sự nhịn không được, cứ như một con ngựa hoang, đâm mạnh rút mạnh, mỗi lần đều kéo ra hơn nửa đoạn, rồi lại đẩy mạnh vào, trên thân dương v*t dính đầy chất lỏng không tên, ướt át bóng loáng, giúp cho động tác của cậu càng thêm thuận lợi.
"Ưm ưm ~~" An Cúc Nhạc kêu vài tiếng phóng đãng, cuối cùng bịt miệng, nghẹn tới nóng cả mặt, ngay cả mũi cũng đỏ bừng.
Đỗ Ngôn Mạch nhìn mà nhộn nhạo, cảm giác thoải mái bên dưới khiến cậu thả lỏng hơn, cậu há miệng ngậm lấy phiến môi của người nọ, dùng lưỡi tách miệng y ra, cái miệng kia vừa chớm mở, An Cúc Nhạc lập tức kìm không được: "A… a… a… đúng rồi, chỗ đó…. thích lắm…"
Đỗ Ngôn Mạch thích nghe như thế, nó làm cậu liên tưởng đến bọn con nít nói khóc là khóc, nói ồn là ồn, tiêu biểu cho việc trẻ con không hề phòng bị, còn người lớn ăn khổ ăn mệt, quen thói nín nhịn, chịu đựng, nếu có thể rên rỉ một cách tự nhiên, chứng tỏ người này tin tưởng mình, cậu bỗng nhiên muốn di chuyển càng mạnh bạo hơn nữa, làm cho y phát cuồng kêu í ới…
Hôn xong, cậu đút ngón cái vào trong miệng An Cúc Nhạc, nghe y lúng búng kêu ê ê a a, đôi tay chống trên đệm lại càng dùng sức, cơ bắp căng phồng, hai cánh tay cậu vừa khéo đặt ở vị trí phía trên bả vai An Cúc Nhạc, mặc cho bên dưới có đẩy mạnh thế nào, thân thể của An Cúc Nhạc vẫn bị cố định, muốn trốn cũng trốn không thoát.
"Chậm chút… chậm chút… a…" Y van xin, bị kìm kẹp ở dưới thân cậu thanh niên, liên tục được yêu, không biết đối phương đào sức đâu ra, An Cúc Nhạc cả người rã rời, hai chân mềm nhũn buông thõng hai bên, nương theo tiết tấu đung đưa của cậu thanh niên, cửa huyệt bị nới ra, ma sát đến tận cùng, khoái cảm ào ạt ùa về, khó mà biểu đạt được, khiến cho y bật khóc.
Đỗ Ngôn Mạch tựa vào người An Cúc Nhạc, liếm mặt y, khóe mắt y, rồi đến vành tai, cứ như một chú chó trung thành đang làm nũng với chủ nhân, nhưng dương v*t thì vẫn hung hãn vô cùng, không thèm chậm lại, khuấy đảo nơi mẫn cảm kín đáo nhất trong cơ thể y.
An Cúc Nhạc nhắm mắt, trải nghiệm luồng khoái cảm nảy sinh do niêm mạc bị cọ xát, sướng đến sục sôi, tiếng va chạm bành bạch ướt át cùng với tiếng thở dốc không ngừng của y du đãng trong căn phòng rách nát rẻ mạt, nếu độ cách âm ở chỗ này tệ hơn chút nữa, phỏng chừng cả tòa nhà đều có thể nghe được tiếng y bị cậu thanh niên nhỏ tuổi đè trên giường thao điên cuồng.
Ảo tưởng đến cảnh bị người khác vây xem, đỉnh quy đầu của An Cúc Nhạc càng trở nên tê dại, nhất là mỗi khi cậu thanh niên di chuyển, cơ bụng cường tráng cứ cọ qua dương v*t của y. Không phải dạng khoái cảm trực tiếp nhất, nhưng lại diệu kỳ một cách khó tả, khiến y không gấp gáp dùng tay thủ dâm, nhưng bây giờ thì không được, bị đâm quá sung sướng, y không muốn bắn tinh luôn như thế, quá khủng khiếp…
"Ha ~~ dừng… dừng lại…" An Cúc Nhạc ấn tay lên lồng ngực cậu thanh niên, cào gãi liên hồi, muốn cậu ấy chậm lại. "Tha cho tôi đi, tôi chết mất… a…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!