Chương 43: Trò chơi bác sĩ

18+

Trò chơi bác sĩ

"Nè, giúp bác sĩ chích thuốc đi, được không?"

Sao lại không được chứ?

Đỗ Ngôn Mạch bắt đầu hôn, mở rộng giúp An Cúc Nhạc, cảm giác nóng vội trên người cậu đã giảm bớt một ít, nhưng vẫn còn tồn tại.

An Cúc Nhạc thở dài một hơi, thân mật đến cực hạn, ngay cả tần suất hít thở của đối phương cũng nắm rõ. Lúc nãy cậu thiếu niên cố kiềm chế để cầm máu và lau mặt cho y, bây giờ hẳn là chịu hết nổi rồi nên mới bùng phát, lột sạch y, ném lên giường, không cho đi đâu hết.

An Cúc Nhạc không truy hỏi nguyên nhân đến cùng, kết quả thi đấu ban nãy, thật ra cậu ấy giành hạng nhất, y biết rõ còn cố hỏi là vì muốn cho đối phương một lý do xâm chiếm mình.

Bản thân An Cúc Nhạc cũng sợ chứ, bất thình lình gặp phụ huynh, mối quan hệ không thể phơi bày dưới ánh sáng giữa hai người, hễ thấy càng nhiều ánh sáng thì chết càng nhanh. Y bấu víu người cậu thiếu niên, mặc cho dương v*t của đối phương tiến quân thần tốc, biến mất trong cơ thể mình, có lẽ vào giờ phút này, y cũng si mê phần chân thật này.

"Hưm… a…" An Cúc Nhạc không dám phát ra quá nhiều âm thanh, chỉ phải nín nhịn, dùng giọng mũi nức nở, nghe rất đáng thương, nhưng càng thêm gợi cảm.

Huyệt sau đã bôi thuốc mỡ trở nên khá nhẵn mịn, An Cúc Nhạc cũng đã sớm thích ứng với kích thước của đối phương, niêm mạc tham lam siết chặt và bao bọc dương v*t thô to của Đỗ Ngôn Mạch, trong tay không có bao, hiển nhiên không có dùng, thiếu một lớp ngăn cách, xúc cảm thịt chạm thịt càng thêm rõ ràng.

An Cúc Nhạc sợ làm bẩn giường nên chọn vị trí phía sau, tay y chống trên đệm, hai chân đạp dưới đất, đầu gối gập vào trong, thân thể lung lay nương theo nhịp độ của đối phương, áo blouse trắng trên người bị vén lên, cặp mông vểnh cao, Đỗ Ngôn Mạch vừa dùng tay vuốt ve mông y vừa thúc hông, mỗi lần đều vào đến hết. An Cúc Nhạc có thể cảm nhận được lông mu thô ráp và hai túi của đối phương đập vào đáy chậu của mình, tình ái lỗ mãng cũng có khoái cảm của riêng nó.

"A… a a…" Bụng dưới bủn rủn đến mức An Cúc Nhạc không thể không rụt lại, tiện thể siết chặt cái thứ trong cơ thể.

Đỗ Ngôn Mạch thở gấp một hơi, giảm chậm động tác đâm rút, cúi người hôn vành tai và mặt An Cúc Nhạc, giọng điệu cũng mang theo trầm thấp mê say khi bị dục vọng nhuốm đầy: "Bên trong nóng quá… cứ mút em không ngừng… thật thoải mái…"

Mặt An Cúc Nhạc vốn đã đỏ, nhưng giờ phút này lại có cảm giác như bị thụi một cú: "Cậu…"

Đỗ Ngôn Mạch nhếch miệng, nâng tay vân vê núm vú đã sớm bị trêu đùa đến ngứa ran của An Cúc Nhạc: "Anh Hoa cúc, không phải anh muốn nghe em khen… mông của anh sao?"

Tự làm bậy không thể sống.

Cuối cùng An Cúc Nhạc đã triệt để lĩnh hội được rốt cuộc những lời này chất chứa bao nhiêu hối hận.

"A, lại… chặt hơn nữa rồi…"

An Cúc Nhạc vùi mặt vào chăn giường, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi nhắc nhở địa điểm lúc này, khiến y xấu hổ vô cùng. Tri sỉ cận hồ dũng, không ngờ khi sinh thời mình lại trở thành người dũng cảm!

*Tri sỉ cận hồ dũng: Biết xấu hổ là gần với dũng cảm, ý nói biết xấu hổ và dũng cảm sửa đổi là một đức tính tốt.

Đỗ Ngôn Mạch rút dương v*t ra, lật người dưới thân lại, đè xuống giường, chỉ thấy huyệt thịt của đối phương đỏ sẫm, theo từng đợt co rút, đủ loại chất lỏng hỗn tạp tràn ra ngoài. An Cúc Nhạc vội vã lấy áo blouse dưới thân lau chùi, thà bẩn áo blouse còn hơn bẩn ra giường, đến nước này rồi, vật hy sinh càng ít càng tốt.

Hình ảnh dâm đãng như thế rất khó làm cho máu người không sục sôi, Đỗ Ngôn Mạch đè lên người An Cúc Nhạc, đỡ lấy gậy th*t, nhấn vào lần thứ hai. Hông bị nâng lên, An Cúc Nhạc đá đá hai chân, góc độ hiểm hóc gây nên cảm giác quá mức rõ rệt, y bị ăn đau, đành phải kêu rên: "Nhẹ, nhẹ một chút… a…"

Đỗ Ngôn Mạch đổi thành ôm hông y, vùi chính mình vào trong.

Nuốt đến tận đáy, quy đầu của cậu thiếu niên như chạm đến dạ dày, bụng dưới đau nhức, vừa căng vừa trướng, tứ chi rệu rã, cuối cùng chỉ có thể mặc cho đối phương chi phối.

Đỗ Ngôn Mạch cúi người hôn y, ngấu nghiến môi của y, cánh môi bị liếm mút đến phát đau nhưng lại dễ chịu lạ lùng.

An Cúc Nhạc giơ tay vòng quanh lưng cậu thiếu niên ── bất luận tư thế nào cũng làm cả rồi, nhưng dường như sau cùng có một loại nghi thức, nhất định phải mặt đối mặt ôm nhau làm một lần cuối.

An Cúc Nhạc thích bắn trước, dù rằng sau khi bắn bị đâm chọt không thích lắm, nhưng bù lại có thể trì hoãn dục vọng, nhìn đối phương đạt cao trào trong cơ thể mình, cảm giác đó rất thỏa mãn, thỏa mãn hơn nhiều so với khoái cảm ít ỏi mà cơ thể nhận được.

Tần suất rút ra cắm vào của Đỗ Ngôn Mạch tăng dần, An Cúc Nhạc nhắc nhở: "Mau lên… mau lên một chút…" Còn có người đang đợi cậu thiếu niên trở lại, xong sớm chừng nào tốt chừng nấy, Đỗ Ngôn Mạch cũng hiểu, thế là không để ý nhiều nữa, hung mãnh va chạm.

An Cúc Nhạc bị kéo giãn đến tận cùng, huyệt sau mẫn cảm bị dương v*t của đối phương ma sát không ngừng, y lắc eo, rên ê a, bắt đầu muốn bắn, bàn tay vừa thò xuống dưới đã bị Đỗ Ngôn Mạch túm lại.

Ban đầu An Cúc Nhạc chưa hiểu, nhưng thò tay mấy lần đều bị ngăn cản, cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch kéo hai tay y lên giữ chặt, gậy th*t thay đổi góc độ, dường như đang thử nghiệm. An Cúc Nhạc gần sát ranh giới bùng phát, muốn bắn lại không thể bắn, chỉ biết kêu í ới: "Tôi muốn bắn… ha… muốn bắn…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!