Chương 4: (Vô Đề)

18+

"Ưm…" Hương vị của cậu thanh niên… thật ngây thơ.

An Cúc Nhạc không biết diễn tả thế nào, tóm lại rất sạch sẽ, hơn nữa cậu ấy vừa đánh răng, vị bạc hà thơm mát lưu luyến tại đầu lưỡi, cả khoang miệng thơm lừng.

Y vừa mút lưỡi đối phương, vừa cười hì hì, véo mặt cậu thanh niên. "Còn biết đánh răng nữa à?"

Đỗ Ngôn Mạch đỏ mặt, đầu lưỡi vừa bị mút lấy mút để, khiến cậu nói chuyện có chút vấp váp. "Đúng lúc nhìn thấy bàn chải đánh răng…"

"Ừ, ngoan lắm~" An Cúc Nhạc hài lòng hôn lên môi cậu chàng, bây giờ y cảm thấy làm tình với trai tân cũng tốt đấy chứ, ít nhất sẽ không ỷ mình có kinh nghiệm, lơ là chi tiết.

Y hết mút lại cắn hai phiến môi của cậu thanh niên, làm không biết chán, nhưng mà người này quá cao, y phải nhón chân lên, thế là dứt khoát vòng hai tay qua, ghì chặt lấy cổ của đối phương, nhưng mà vẫn rất vất vả. An Cúc Nhạc nhướng mi, "Có thể ôm tôi lên được không?"

"Ồ."

Trả lời xong, cậu thanh niên khom lưng, An Cúc Nhạc chưa kịp phản ứng, cả người đã bị chặn ngang nâng lên, gác trên bả vai, chẳng khác gì bao gạo. Y chỉ mặc mỗi cái áo thun, động tác này làm cho cặp mông căng mịn hoàn toàn lộ ra, còn kề sát mặt cậu thanh niên, An Cúc Nhạc hiếm khi mới cảm thấy xấu hổ như vậy, giãy dụa muốn leo xuống.

"Không phải như thế! Cậu tưởng cậu đang vác gạo hả?!" Rõ ràng y đã rửa sạch mùi gạo trên người rồi mà!

"Ồ." Cậu thanh niên thả An Cúc Nhạc xuống.

An Cúc Nhạc trừng cậu chàng một cái. Tên ngốc này! "Lại đây." Y kéo cánh tay cường tráng của cậu thanh niên, vòng qua hông mình, sau đó áp sát vào. "Một tay ôm eo tôi, một tay nâng mông, nhấc lên một chút…"

Y vừa ra lệnh, cậu thanh niên thực hiện ngay, An Cúc Nhạc dùng chân kẹp lấy eo đối phương, bị từ từ ôm lên. Cuối cùng tầm mắt của y cũng cao hơn một chút, nhìn từ dưới lên có thể trông thấy lông mi của cậu ấy, đen nhánh rậm rạp, một hàng ngay ngắn chỉnh tề, giống như cánh quạt đen tuyền.

Y nghiêng đầu hôn nhẹ, môi chạm vào lông mi của cậu thanh niên, mí mắt cậu ấy run run, dường như không quen với việc này cho lắm.

An Cúc Nhạc hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Đỗ Ngôn Mạch: "Ngứa."

An Cúc Nhạc cười. "Ngứa thì tốt rồi, chỉ sợ cậu không ngứa thôi." Nói xong lại cắn cắn chóp mũi, rồi đến da mặt của cậu chàng… lần thứ hai mút lấy cặp môi kia, y phát hiện mình rất thích hôn cậu ấy, môi rất mềm, độ dày vừa phải, ngậm vào miệng giống như đang ngậm một viên kẹo đường, vừa mềm vừa ngọt. "Có vài người không biết, chỗ nào ngứa tức là chỗ ấy mẫn cảm, chỗ nào càng sợ ngứa, một khi bị mơn trớn, lại càng có khoái cảm, không tin cậu thử xem…"

Y mút mút mí mắt cậu thanh niên, Đỗ Ngôn Mạch run rẩy, thân dưới vểnh lên, giống như một cây gậy cứng rắn, bởi vì tư thế hiện tại của hai người, nó vừa khéo kẹp giữa hai chân An Cúc Nhạc, cọ vào âm nang của y. (âm nang = bao tinh hoàn)

Thật đáng yêu.

Phản ứng của cậu thanh niên rất thành thật, An Cúc Nhạc vô cùng hài lòng. "Muốn biết tôi sợ ngứa chỗ nào nhất không… hả?"

Y nói hết sức cám dỗ, đáp án đương nhiên cũng rất kích thích, còn đang chờ cậu trai trả lời "muốn", không ngờ đối phương quá nghiêm túc, thế mà lại muốn chơi đánh đố với y: "Bụng?"

An Cúc Nhạc: "…"

"Eo?"

"Chân?"

"…" An Cúc Nhạc thở dài một hơi, y sai rồi. "Cậu đoán tiếp đi!" Ngay cả nói bậy cũng không hiểu, uổng công đóa cúc kiều diễm như y, mất công làm trò.

Cậu thanh niên vẫn lơ ngơ, đoán tiếp: "Dưới nách?"

An Cúc Nhạc chịu không nổi, cầm lấy tay cậu chàng, nhét vào khe mông của mình. "Chỗ này nè!"

Ngón tay Đỗ Ngôn Mạch lập tức lần mò chạm vào miệng huyệt hơi mím lại kia, xúc cảm từ nếp nhăn vô cùng rõ ràng, tay cậu run lên, ngón tay thô ráp lướt qua, An Cúc Nhạc "a" một tiếng, da mặt hơi ửng hồng, chỗ này của y mẫn cảm là sự thật, hơn nữa không phải bên trong mà là bên ngoài, điểm này dĩ nhiên có tốt lẫn xấu, chỗ xấu thì khỏi bàn đến.

Phản ứng của y quá thẳng thắn, Đỗ Ngôn Mạch trợn to mắt, chỉ cảm thấy người đàn ông vừa lớn hơn mình vừa lão luyện có thừa này, đột nhiên trở nên… thật đáng yêu. Cậu không biết nên diễn tả thế nào, theo trực giác muốn xem nhiều hơn, thế là ngón tay lại nhấn vào nơi đó, không ngừng khều nhẹ quanh mông, hết vân vê rồi lại ấn.

"A…ưm…" Eo của An Cúc Nhạc mềm nhũn, cơ vòng liên tục co lại và dãn ra, y vừa mới bôi trơn cho chính mình, chẳng mấy chốc nơi đó đã trở nên mềm mại, gel bôi trơn ban nãy đưa vào tràn ra một chút, dính ướt bên bắp đùi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!