Chương 35: Giữ gìn cái đẹp

Giữ gìn cái đẹp

Đỗ Ngôn Mạch chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng đến thế.

Người kia giận rồi.

Trong quãng thời gian hai người qua lại, cho dù với Lợi Diệu Dương cũng chưa thấy y tỏ ra nóng giận như vậy, bất luận không vui cỡ nào cũng chỉ nhếch miệng hừ một tiếng, hoặc mắng vài câu mẹ nó là xong. Đỗ Ngôn Mạch không đuổi theo y, cậu cầm giày đứng dưới đèn đêm, bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình như rạn nứt một đường từ đôi giày chạy bộ loang lổ cũ mèm dưới chân, làm cậu rơi xuống vực sâu.

Tiết trời ấm áp, cả người cậu lại lạnh buốt.

Lạnh thấu xương.

Đỗ Ngôn Mạch biết, người nọ không làm gì sai, anh ấy cũng không suy nghĩ nhiều. Anh ấy chỉ là… có khả năng đó, quá dư dả nên hào phóng đem cho. Anh ấy là người lớn, mình là con nít, một đứa con nít ngay cả tiền ăn hai ba chục đồng cũng phải tính toán chi li.

Hôm đó, Lợi Diệu Dương hỏi cậu: "Mày có thể cho người ta cái gì?"

Cậu bị bịt miệng, không thể trả lời, cậu muốn đáp rằng: chí ít sẽ không làm anh ấy cắt cổ tay. Nhưng câu hỏi này rất thực tế, đến giờ cậu vẫn không ngừng suy nghĩ: mình có thể cho anh ấy cái gì đây?

Không gì cả.

Ngay cả thân thể này cũng nhận từ bố mẹ, chỉ có một trái tim dần dần học cách ỷ lại dưới sự săn sóc dịu dàng của đối phương, nhưng đối phương có cần hay không lại là chuyện khác.

Ngay lập tức, Đỗ Ngôn Mạch cảm thấy vô cùng áp lực. Cậu rất muốn làm người này ngay tại chỗ, chỉ khi nào cởi bỏ vẻ ngoài văn minh, bọn họ mới không có gì khác biệt, lẽ ra cậu nên cố định quan hệ của hai người ở giới hạn đó là được rồi, vậy thì cậu có thể giống như lúc trước, thản nhiên nhận lòng tốt mời ăn cơm của anh ấy, thậm chí có thể vui mừng nhận phần quà này ── cho dù có thích hay không.

Thế nhưng cậu lại không nể mặt từ chối người ta như thế.

"Em rất bối rối." Cậu nói.

Thật sự, rất là bối rối.

Em không cho anh được gì cả, nhưng cái gì anh cũng có thể cho em.

Nghe cậu nói vậy, người nọ lộ ra biểu cảm như bị tát một cái, sau đó bỏ chạy. Trong nháy mắt ấy, Đỗ Ngôn Mạch biết mình sai rồi, cậu không đuổi kịp y, bởi vì bước chân nặng trĩu, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu đứng lặng thật lâu, chán chường ngồi xuống băng ghế trong công viên, lấy giày ra lần nữa.

Đôi giày mới tinh. Thiết kế, công năng, chất liệu, đều là hạng nhất.

Lẽ ra cậu nên ôn hòa một chút, mỉm cười nhận lấy là được rồi, người nọ sẽ vui vẻ, tất cả đều vui vẻ. Không phải cậu không làm được, cậu còn rất am hiểu nữa là khác. Đối mặt với ý tốt thỉnh thoảng của bố dượng, cậu vẫn có thể khách sáo lễ phép, đồng thời bày tỏ tâm trạng vui thích của mình một cách hợp lý, mẹ cậu mừng rỡ, cả gia đình hòa thuận, chỉ cần cậu phối hợp, chỉ cần cậu phối hợp…

Cậu không làm được.

Không làm được… trước mặt người nọ, cậu không thể dối trá đè nén cảm xúc thật của chính mình.

Cậu cầm giày, hít sâu một hơi, cuối cùng cởi giày cũ dưới chân ra.

Đỗ Ngôn Mạch đặt giày cũ vào hộp đựng giày mới, cậu từng nghe người ta nói, cuộc sống là một quá trình không ngừng mất đi, cậu mất bố đã là việc không thể xoay chuyển, tuyệt đối không thể mất thêm một người khác.

Cậu mang giày mới vào.

Kích thước không sai, vừa khít. Cậu đứng lên đi thử, sau đó nỗ lực chạy, thậm chí không gặp phải vấn đề cấn chân. Đỉnh giày hẳn là đã được nới rộng, ngón chân của cậu to hơn bình người thường, mặc dù size giày rất chính xác, nhưng mấy ngày đầu mới mang, chỏm chân thường sẽ bị đau, vậy mà lần này cảm giác khó chịu cực kỳ ít ỏi.

Vừa chân, như thể đã mang cả đời.

Ngay cả món quà tặng cậu, anh ấy cũng chuẩn bị cẩn thận chu đáo như thế.

Anh ấy tốt như vậy, đối xử với người khác tốt như vậy, vừa nghĩ tới việc anh ấy có thể bị tổn thương bởi lòng tự trọng tẻ nhạt của mình, Đỗ Ngôn Mạch lại đau lòng, buồn rầu đến mức không tài nào chịu nổi.

Cậu lấy di động ra, bấm gọi.

Không nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!