Gặp ở chỗ cũ
Cái gọi là "chỗ cũ" của Lợi Diệu Dương, là căn hộ mục nát năm đó hắn thuê khi mới rời nhà ra ngoài lăn lộn.
Mục nát tồi tàn, tường mỏng bong tróc, nghe đâu gần đây đang có kế hoạch cải tạo thành phố, ai dọn được là dọn đi hết, đúng là nơi tốt để giết người cướp của hủy thi diệt tích bao che tội ác… An Cúc Nhạc vừa nói thầm vừa đi lên lầu, tới trước cửa phòng, y nhấn chuông cửa, tiếng chuông mang theo một ít thanh âm vụn vỡ cho thấy nó cũ kỹ thế nào.
Chốc lát sau, Lợi Diệu Dương mở cửa ra: "Tiểu Nhạc."
Hắn mặc áo thun trắng và quần jeans, trang phục thoải mái, hệt như quay về lúc xưa, mỗi lần An Cúc Nhạc tan học tìm đến, Lợi Diệu Dương trong nhà sẽ nghênh đón y như thế.
Sau đó y sẽ nhào tới, trước tiên hai người ở huyền quan* thế này thế nọ, rồi vào phòng khách thế nọ thế kia, cuối cùng vào phòng ngủ thế kia thế ấy… cởi suốt một đường.
*huyền quan: khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Lợi Diệu Dương nghiêng người cho y vào nhà, trong nhà trái lại rất sạch sẽ, một ít vật bài trí đã thay mới, nhất là cái TV LCD kích thước siêu lớn kia, đang chiếu phim nóng, thân thể của An Cúc Nhạc được trình chiếu bên trên, bị một người đàn ông dùng chỗ kín đưa đẩy, rong ruổi…
Lợi Diệu Dương kề sát vào cười khẽ: "Chắc nó không biết lúc đó em tuyệt vời thế nào đâu, cho nó mở rộng tầm mắt."
Trước TV, Đỗ Ngôn Mạch bị bịt miệng, hai tay bị trói vào chiếc ghế phía sau, mặt mũi xanh tím, rươm rướm chút máu. Thấy An Cúc Nhạc tới, cậu ấy mở to mắt.
Dường như đang hỏi: Sao anh lại tới đây?
Còn sống, không bị thương nặng. An Cúc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng độc thoại: thằng cha biến thái chết tiệt, đ** mẹ anh đồ gàn dở ── xin lỗi nha dì. "Chắc anh cũng không biết bây giờ tôi có thể kẹp anh chưa đầy một phút đã làm anh bắn đâu."
Lợi Diệu Dương không ngờ trong tình cảnh này, An Cúc Nhạc vẫn có thể khiêu khích như thế, nhưng mà hắn có phản ứng.
"Tiểu Nhạc, qua đây." Hắn ngoắc ngoắc tay, giống như ngày xưa vậy.
Chẳng qua An Cúc Nhạc đã sớm không còn bị hắn chi phối nữa, y thè lưỡi, nhảy ra sau: "Thấy ghét, đừng nha ~"
Lợi Diệu Dương nhíu mày: "Em không tin anh dám đụng tới người yêu bé nhỏ của em phải không?"
An Cúc Nhạc: "Tôi tin chứ, cái kẻ không tim không phổi còn hư gan như anh, lẽ nào mặt mũi cậu ấy bầm dập là do tự mình đập?"
Đỗ Ngôn Mạch trợn to hai mắt, cố gắng giãy dụa, không muốn An Cúc Nhạc đi qua. Ngược lại, An Cúc Nhạc cho cậu ấy một ánh mắt trấn an, lấy điện thoại di động ra.
Lợi Diệu Dương lập tức móc súng, không chút do dự chỉ về hướng Đỗ Ngôn Mạch: "Tiểu Nhạc, đừng ép anh."
"Yên tâm đi, nếu tôi muốn báo cảnh sát thì đã báo từ lâu rồi, nếu cảnh sát thật sự hữu dụng, hôm nay anh đời nào êm đẹp ngồi ở đây." An Cúc Nhạc bấm số, cầm di động, giương giọng nói: "Luật sư Hứa, anh có muốn khuyên nhủ đồng bọn của mình không? Tôi thấy anh ta tẩu hỏa nhập ma rồi, như vậy không được đâu."
Lợi Diệu Dương trố mắt, nhìn An Cúc Nhạc mở loa ngoài của di động, tiếng cười trầm thấp khiến người ta căm ghét vang lên: "Anh Dương."
Đến nước này, Lợi Diệu Dương không thể không giật mình: "… Làm thế nào mà em biết nó?"
"Bạn tôi là luật sư, chồng cậu ta là đại luật sư, đúng lúc là kình địch nhiều năm của luật sư Hứa, nghề này cũng không lớn, hỏi một câu là hỏi được đại khái rồi… tiện thể nhắc luôn, đồng nghiệp của bạn tôi là em trai của luật sư Hứa, anh nói xem quan hệ này có trùng hợp không?" An Cúc Nhạc mở lòng bàn tay ra: "Đây gọi là lý luận Sáu chặng phân cách."
*Sáu chặng phân cách (Six degrees of separation): Lý thuyết nói rằng lấy bất cứ hai người nào trên Trái đất không quen biết gì nhau, thì qua quan hệ bạn quen người này còn người này quen người kia, cứ như vậy qua tối đa 6 người thì sẽ đến mục tiêu của mình. Ví dụ: giữa bạn và Tổng thống Obama chỉ cách nhau 6 quan hệ. Bạn quen ông A, ông A lại quen giám đốc công ty X, giám đốc công ty X quen với Tỉnh trưởng, Tỉnh trưởng quen với Bộ trưởng bộ Thương mại, và Bộ trưởng bộ Thương mại quen ông Obama =)) Gần đây, các nhà nghiên cứu đã chứng minh là điều này có thật: Họ đã nghiên cứu tất cả những quan hệ trên mạng Facebook và mạng MSN, kết luận rằng giữa hai thành viên Facebook trung bình có 5.78 người cách xa, và trên MSN thì khoản cách là 6.6 người. Nguồn
Lợi Diệu Dương không nói gì.
Luật sư Hứa thản nhiên nói: "Anh Dương, việc này làm cho lão đại không vui lắm, con gái ông ấy đang mang thai, còn anh lại ở bên ngoài chạy theo mông đàn ông, lỡ như truyền ra ngoài làm sao nghe cho được? Nhưng anh yên tâm, lão đại nói, chỉ cần anh không làm lớn chuyện, mọi việc đều có thể bàn bạc."
Lợi Diệu Dương: "……"
An Cúc Nhạc thở dài: "Anh nhìn anh đi, hôn nhân êm ấm, còn sắp có con, không lo chăm sóc cho vợ mà lại chạy tới đu bám em họ mình, đầu anh bị lừa đá à? Hay là thức ăn trong tù quá ít, làm anh teo não rồi?"
An Cúc Nhạc đã nghĩ tới việc này từ sớm, người xưa có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình. Vừa nghe đối phương là luật sư, An Cúc Nhạc tức khắc tìm bạn tốt hỏi thăm, kể ra cũng thật trùng hợp, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã thu được thông tin mình cần. Xã hội đen chung quy phải do người của xã hội đen đối phó, anh Dương của y, lòng bị ràng buộc bởi quyền lực, cho dù điên cỡ nào cũng không thể mặc kệ mọi thứ bỏ qua tất cả, nếu hắn có giác ngộ như vậy, hắn đã trói y lại cao chạy xa bay từ đời kiếp nào rồi, tội gì phải ở đây dây dưa?
Vừa tốn thời gian lại tốn sức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!