Chương 30: ẩn 3

Người muốn tìm chết chung quy không dễ, nhất là khi ông trời chưa muốn bạn chết.

An Cúc Nhạc không chết, cậu tỉnh dậy trên giường ở bệnh viện, đã lâu không ngủ say như thế, trái lại đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.

Cổ tay trái bị quấn một lớp băng vải dày cộm, đau âm ỉ từng cơn. Thấy cậu tỉnh lại, An Vũ Minh trông nom bên giường nghẹn một bụng tức nhào tới định mắng, nhưng chưa chi đã thấy đứa em họ xưa nay không tim không phổi của mình mặt mày đờ đẫn, sau đó rơi nước mắt.

Những lời muốn mắng không nỡ thốt ra, anh An Vũ Minh uể oải ngồi xuống: "Tổ tông của anh ơi, em để cho anh bớt lo một chút được không?"

An Cúc Nhạc lau nước mắt, lúc này thái độ rất chân thành: "Anh, em xin lỗi."

Giọng cậu khản đặc, An Vũ Minh đút cậu uống miếng nước. An Cúc Nhạc ngước mắt, nhìn băng gạc dán trên khuỷu tay của anh họ mà xót lòng. Nhóm máu của bọn họ giống nhau, đều là loại máu hiếm, trước đây còn hay đùa rằng hai người đi du lịch không thể ngồi cùng xe, lỡ như một bên gặp chuyện không may thì còn máu của bên kia cứu, nào ngờ hôm nay lại vì chuyện ngu xuẩn này mà liên lụy anh họ.

Ban đầu An Vũ Minh không muốn hỏi, nhưng không hỏi rõ ràng cũng không được: "Rốt cuộc em gặp chuyện gì?" Lúc anh đến bệnh viện, em họ đã nằm trong phòng phẫu thuật thiếu máu khẩn cấp, anh buộc lòng phải vội vã vén tay áo hiến máu. Hai người đàn ông gây chuyện lại không chịu giải thích cặn kẽ tình huống với anh, An Vũ Minh quả thật còn muốn chết hơn cậu.

Đã tới mức này, An Cúc Nhạc cũng chẳng quan tâm, hoặc có lẽ là do cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói ra miệng, thế nên cậu dứt khoát thú nhận quan hệ giữa mình và anh Dương, nhờ vậy mà may mắn có dịp lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt vặn vẹo của anh họ trước nay bát phong bất động.

*Bát phong bất động (tám ngọn gió thổi cũng không lay động): Tám ngọn gió trong Phật giáo gồm Lợi (thuận lợi thành công), Suy (thất bại), Hủy (nói xấu sau lưng), Dự (khen ngợi sau lưng), Xưng (khen ngợi ngay mặt), Ki (mắng chửi ngay mặt), Khổ (đau khổ), Nhạc (vui vẻ). Câu này ý chỉ những người không bị dao động bởi bất cứ thứ gì.

An Cúc Nhạc: "Hic, anh ơi, sắc mặt của anh đặc sắc quá…"

Cậu tìm điện thoại di động định chụp lại, ai ngờ "bốp" một tiếng, cậu bị cốc đầu, An Vũ Minh không hề nương tay, cậu đau muốn chết luôn: "Em, em đang bị thương…"

"Mẹ nó em chết một trăm lần cho biết!!!!!" An Vũ Minh mắng to, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Có nhớ anh của em đã nói gì với em không? Hả?!"

An Cúc Nhạc tiếp lời: "Yêu trai thẳng, mười đứa chết thì chín đứa chết thảm."

An Vũ Minh: "Em nhìn em đi! Không chỉ chơi trai thẳng mà còn chơi cả anh họ mình! Có phải lần sau tính chơi cả anh không?!"

An Cúc Nhạc hết hồn, làm động tác ôm tim: "Anh à, anh thật sự không phải món ăn của em." Thành thật mà nói, An Vũ Minh được di truyền từ bố ruột, mặt mũi rất bình thường.

"……" An Vũ Minh nghĩ thầm: mình muốn bóp chết nó, hay là cứ bóp chết nó? Nhưng mà vẫn còn lẻo mép như vậy chứng tỏ tình hình không đến nỗi tệ, An Vũ Minh cũng yên tâm hơn: "Hôm nay anh Dương của em đính hôn."

"À há."

"Mẹ nó vì thằng khốn kia mà em làm bẩn chính mình rồi lại cắt cổ tay, em có nghĩ tới trên có cha mẹ dưới có… con Yorkshire nhà em tên gì ấy nhỉ?"

An Cúc Nhạc cười: "Cục cưng."

"Ờ đúng, dưới có Cục cưng. Sao em không chịu nghĩ cho những người khác?!"

An Cúc Nhạc cúi đầu: "Vâng, em sai rồi."

Lời này là lời thật lòng, không phải nói qua loa cho có, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn.

An Vũ Minh vừa tức giận vừa phiền muộn, cứ đi tới đi lui trong phòng bệnh, hệt như một con mèo cáu kỉnh, cuối cùng mới nghĩ thoáng được một chút. Nếu sự việc đã xảy ra, mất dê chỉ còn cách xây lại chuồng. "Em đừng dây dưa với anh Dương nữa."

"Được." An Cúc Nhạc thật sự không muốn dây, chỉ sợ bị dây thôi.

An Vũ Minh thở ra một hơi, chỉ cần đương sự chịu hợp tác, mọi việc đều dễ nói: "Hai thằng gì gì đó với em… cái thằng hơi lớn tuổi, hắn nói hắn hứa với em, nói vậy em hiểu rồi chứ."

An Cúc Nhạc giật mình, sau đó nở nụ cười ── lần này là thật lòng: "Làm khó anh ta rồi."

Việc cắt cổ tay này, nói chứ tuy lớn mà nhỏ. Nghe hai chữ tự sát chắc sẽ làm người ta sợ hãi, nhưng thật ra chỉ là một vết rạch thôi, hiến tí máu, may vết thương, bệnh nhân tỉnh lại sẽ không còn vấn đề gì nữa, thậm chí có thể lập tức xuất viện, đằng sau còn nhiều người bệnh nặng hơn đang chờ giường bệnh mà.

An Vũ Minh tốn công tốn sức, giúp An Cúc Nhạc giấu nhẹm việc này, do không thể để cậu mang vết thương về nhà, anh đành phải kéo cậu về nhà mình.

An Vũ Minh: "Ờm, trải ra giùm em rồi đó, tự tìm chỗ nằm đi."

An Cúc Nhạc: "……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!