Cậu hại anh táo bón, anh cho cậu lòi trĩ luôn
Today isn"t my day.
Từ trước đến nay không biết có bao nhiêu quyển tiểu thuyết thích mở đầu bằng cái câu cũ rích này, Google một phát chắc phải ra hơn 200.000 kết quả tìm kiếm chứ chẳng chơi.
Mà thường thường mỗi khi câu này được trưng dụng, nó đồng nghĩa với việc nhân vật chính của chúng ta đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ, cực kỳ éo le.
Ít ra thì, An Cúc Nhạc tự cảm thấy số mình quá xui xẻo.
Trong quán bar, tiếng người ồn ào.
An Cúc Nhạc hiện đang cắm chốt tại một Gay Bar nằm ở quận Tín Nghĩa, nơi này chỉ dành cho những khách hàng có nhu cầu vào chơi, muốn vào cửa căn bản phải có thẻ hội viên, mà muốn xin thẻ hội viên, một là phải có người tiến cử, hai là phải báo cáo nghề nghiệp hợp pháp và chứng minh khả năng tài chính, ba là phải ký vào bảng cam kết, hội viên sẽ chịu trách nhiệm với tất cả hành vi của mình, không liên quan gì đến quán, trong trường hợp cần thiết, nhân viên có thể gọi mấy ông bảo vệ vạm vỡ tới đuổi bạn ra ngoài.
*quận Tín Nghĩa: quận sầm uất nhất Đài Bắc.
Đổi lại, quán bar luôn cung cấp những loại rượu hiếm hạng sang, các tiết mục sân khấu hoa lệ đẹp mắt, ngay cả bồi bàn cũng toàn những cậu chàng khôi ngô đã trải qua đào tạo chuyên môn trước khi ra đứng quán… Hiển nhiên, khách hàng cũng toàn dân đẳng cấp, bất kể là hình thức bên ngoài hay nghề nghiệp thực tế. Mập như heo ốm như khỉ, king kong barbie, tha hồ mà chọn, một khi vừa ý, nhà trọ sát vách, trình thẻ hội viên sẽ được giảm giá, đây quả thật chính là hệ thống cộng sinh hoàn hảo không chê vào đâu được.
*king kong barbie: ý nói những người mặt xinh barbie như dáng như king kong.
An Cúc Nhạc là khách quen của quán bar, nhưng cái tên Kiều Khả Nam ngồi kế bên thì không. Cậu ta chỉ chuộng những chốn bình dân giản dị, hơn nữa còn thích uống rượu, nhưng mà một ly ở đây ước chừng bằng với giá một bữa ăn của cậu. Kiều Khả Nam trời sinh cần kiệm, mặc dù có người yêu giỏi kiếm tiền làm thần tài, cậu vẫn không tiêu xài phung phí như trước.
Có điều, hôm nay chính là sinh nhật của Lục Hành Chi, nửa kia của Kiều Khả Nam.
Trời to đất to, sinh nhật ai người đó to nhất, đã thế năm nay sinh nhật của Kiều Khả Nam, Lục Hành Chi chả biết đào đâu ra một chiếc điện thoại di động, ngoại trừ hai số 09 đằng đầu, tám số còn lại đều là ngày sinh dương lịch của Kiều Khả Nam, không trật số nào.
Bản thân điện thoại đã đắt, nhưng điều thật sự quan trọng là… ý nghĩa đằng sau nó.
Lúc đó An Cúc Nhạc phán thế này: "Lão ấy thâm thật, vậy thì mai mốt cậu đưa số cho ai coi như nhắc khéo sinh nhật mình với người ta luôn còn gì."
Kiều Khả Nam cười hế hế, lấy lại di động, thật ra cậu chỉ dùng số này để liên lạc với Lục Hành Chi và bạn bè thân thiết như An Cúc Nhạc mà thôi, nói gì thì nói… cũng ngại lắm chứ.
Tóm lại, bây giờ đến phiên sinh nhật của anh yêu, Kiều Khả Nam dĩ nhiên cũng bằng lòng vung tiền, hẹn người kia ở quán bar hắn thích, còn An Cúc Nhạc… đích thị là cái đuôi. Kiều Khả Nam hỏi mượn thẻ, An Cúc Nhạc nằng nặc đòi theo, làm bóng đèn tản nhiệt phát sáng. Ai bảo dạo gần đây con gái cứ bon chen làm gà mẹ, phá bĩnh không biết bao nhiêu là "chuyện tốt" của y?
An Cúc Nhạc "hừ" một tiếng, lườm nguýt bản mặt hớn ha hớn hở của bạn tốt, hôm nay là sinh nhật của Lục thối tha, y chẳng vui tí nào!
Mà chuyện làm y khó ở chính là…
Kiều Khả Nam: "Sao mặt như táo bón vậy?"
An Cúc Nhạc lòng đau như cắt liếc Kiều Khả Nam. "Bởi vì lâu lắm rồi không tìm được ai thông ruột chứ gì."
"Phụt!" Kiều Khả Nam phun hết ngụm rượu ra ngoài.
"Má, có thấy bẩn không vậy?" An Cúc Nhạc vẻ mặt ghê tởm, vội vàng né sang chỗ khác.
"Hừ, không biết ai bẩn?! Một ngụm kia cũng phải năm mươi đồng đó… thông ruột, thô bỉ vậy mà anh cũng dám nói…"
Câu này lập tức châm ngòi cơn giận của An Cúc Nhạc, y chống nạnh ưỡn bụng, tư thế như cái ấm trà: "Hừ, mắc gì không dám nói? Đâu như ai kia được thông mỗi ngày sướng quá trời, chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn à? Đừng tưởng anh không biết mấy người tối tối thông nhau, đêm đêm cày cấy nhé! Nếu không phải ngày nào anh cũng ăn cơm, chắc chỗ nào đó cũng tèo héo, y như cái lỗ tai vậy…"
An Cúc Nhạc có biệt hiệu là Hoa Cúc Đen, phong lưu buông thả, danh nổi như cồn, y và Kiều Khả Nam quen nhau qua mạng, trời xui đất khiến trở thành tri kỷ. Đến nay đã qua ba năm, đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa… Lỗ lã gì cũng quắt, cứ cái đà này, y sẽ từ đóa đại cúc biến thành đóa cúc héo mất thôi!
Kiều Khả Nam an ủi: "Rồi rồi rồi, bình tĩnh bình tĩnh, không phải đêm nào tụi này cũng thông… à không, em đây là hy vọng anh tu thân dưỡng tính, đừng có ăn chơi quá độ, mắc công về già cô đơn lẻ bóng, lại dính đủ thứ bệnh, em chỉ lo được một người chứ sao gánh nổi hai người…"
Kiều Khả Nam lo lắng cũng có nguyên do, trước đó trong giới của bọn họ có một chàng trai trẻ tài giỏi vừa qua đời, mới hai mươi mấy tuổi, vẫn còn trẻ lắm, nghe nói do chơi bời dữ quá, vắt sạch tinh lực dẫn đến suy kiệt khí quan, bữa trước đang ngủ thì đột nhiên lên đường, coi như chết trong hạnh phúc.
Chỗ đông người cũng không chừa, hai tuần trước An Cúc Nhạc mới đi dự lễ từ biệt đối phương, rồi tiện thể… xách trai lên giường.
Cảm tưởng: tuyệt tuyệt tuyệt, mạnh mạnh mạnh, hàng to, pháo đầy, thọc khoan khoái hết cả người, chân thành cảm ơn bạn hiền trên trời linh thiêng giúp y se duyên làm mối, giữ cho đường ruột khỏe mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!