Hứa Ứng Quý là chồng trên danh nghĩa của cô, tóm lại cũng không thể nói với anh rằng: Tôi đã từng bao nuôi một chú cún con trên mạng.
Cô quay mặt đi, che giấu ánh mắt lảng tránh.
Hứa Ứng Quý thu hồi tầm mắt: "Trước tiên đi mua quà cho bố."
Giọng điệu không nghe ra cảm xúc, rất khó phán đoán là anh lười hỏi hay là không quan tâm.
Lâm Thiên Vận nhìn anh: "Không phải anh đã đưa thẻ cho tôi rồi sao… Tôi mua cũng giống nhau mà." Cô chưa từng cà thẻ của người khác ngoài bố mẹ và người thân, không cách nào làm như chuyện đương nhiên được, sau khi hưng phấn qua đi, đối mặt với chính chủ đột nhiên có chút không đủ tự tin.
"Tôi mua là một phần tâm ý khác." Hứa Ứng Quý nhớ ra điều gì đó: "Cà thẻ của tôi không cần có gánh nặng tâm lý."
Mặc dù hiệp nghị tiền hôn nhân đã viết rõ ràng sau khi kết hôn sẽ đảm bảo chất lượng cuộc sống của cô, nhưng câu nói này vẫn làm ấm lòng Lâm Thiên Vận.
Nhìn thấy tài liệu cần phê duyệt gấp trên bàn làm việc của anh: "Hay là anh cứ làm việc trước đi, quà để thư ký chuẩn bị."
Hứa Ứng Quý kiên trì: "Tôi đi chọn."
Nhìn ra được tâm trạng anh không tốt lắm, nhưng cô không biết phải làm thế nào để quản lý cảm xúc của ông chủ.
Kết hôn hơn ba tháng, gặp mặt ba lần, Lâm Thiên Vận vẫn chưa nắm chắc cách dỗ dành người chồng mới cưới kiêm ông chủ này.
Vừa rồi đến gặp anh còn rất vui vẻ, đang nói chuyện thì đột nhiên lại khó chịu.
Biết trước hôm nay phải kiếm sống dưới tay anh, lúc trước nên liên lạc tình cảm nhiều hơn, cô có rất nhiều cơ hội tiếp cận Hứa Ứng Quý.
Nhà ông ngoại và nhà ông nội Hứa là hàng xóm, hai căn biệt thự nằm chếch đối diện nhau, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, mỗi năm nghỉ hè nghỉ đông cô đều đến chơi với các anh trai, chỉ là chưa từng chủ động hẹn anh.
Nhưng mà tính cách Hứa Ứng Quý cô độc, tìm anh chưa chắc anh đã để ý.
Thiên tài hình như có bức tường ngăn cách với người khác.
Hứa Ứng Quý được đón về nhà họ Hứa năm thứ hai thì đi học đại học, năm đó anh mới mười sáu tuổi. Trong giới cũng có không ít người học giỏi, nhưng người có thiên phú dị bẩm như anh thì chỉ có một, chính vì vậy mà Lâm Thiên Vận nhớ kỹ tên anh.
Từ nhỏ đến lớn tổng cộng cũng chỉ gặp vài lần, thỉnh thoảng gặp cũng là ở buổi tụ họp của họ hàng, cách xa như vậy, ngay cả mặt đối phương cũng không nhìn rõ, càng không cần phải nói đến có bao nhiêu giao tình sâu đậm.
Lần duy nhất tiếp xúc gần, là vào đêm sinh nhật mười tám tuổi của Lâm Thiên Vận.
Ông ngoại phái chuyên cơ đón cô đến Hồng Kông, mời rất nhiều bạn bè thân thích đến chúc mừng sinh nhật cô, cô uống say, nhận nhầm Hứa Ứng Quý thành Lương Ngộ, Hứa Ứng Quý cõng cô đưa cô về phòng, cô cứ liên tục làm loạn ***** tóc anh, còn nôn hết lên người anh.
Ngày hôm sau, nghe người giúp việc kể lại, cô hối hận không thôi, bèn xin anh họ cho số WeChat của anh để nhắn tin cảm ơn và xin lỗi.
Ngoài chuyện đó ra thì không còn trao đổi gì khác.
Quả thật là không thân thiết.
Cả quãng đường im lặng mua sắm xong, lại im lặng lên xe.
Hứa Ứng Quý dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ, góc nghiêng gương mặt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, vì nhắm mắt nên khí chất có phần thu liễm, trông yên tĩnh vô hại. Lâm Thiên Vận thu hồi tầm mắt, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Ông chủ không vui, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ánh hoàng hôn bao phủ thành phố, lá cây đùa giỡn với nắng, ánh sáng đuổi theo cửa kính xe.
Xe chậm rãi rẽ vào con hẻm.
Biệt thự lớn ở nhà đã bị tòa án bán đấu giá, lão Lâm chuyển về căn nhà cũ trong hẻm.
Cảnh tượng quen thuộc khiến Lâm Thiên Vận nhớ về tuổi thơ, những ngày tháng cô cùng Lương Ngộ và mấy đứa trẻ khác trong hẻm đuổi bắt, nô đùa. Lúc đó niềm vui thật đơn giản và thuần khiết, nào giống như bây giờ, vì tiền, ai ai cũng đeo mặt nạ diễn kịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!