Chương 46: (Vô Đề)

Ngoại truyện 2

Năm thứ năm sau khi kết hôn, Lâm Thiên Vận dọn dẹp phòng ngủ thì nhìn thấy bản hợp đồng tiền hôn nhân, bật cười thành tiếng.

Bởi vì dòng cuối cùng viết: Hợp đồng này chỉ mang tính chất giải trí, không phải ý muốn thật sự của hai bên, không có hiệu lực pháp lý.

Một người lạnh lùng nghiêm túc như Hứa Ứng Quý, vậy mà lại chơi trò trẻ con này, sự đối lập này bất ngờ chọc trúng điểm cười của Lâm Thiên Vận.

Nhưng nghĩ đến việc cô đã tin là thật suốt năm năm, cô lại không cười nổi nữa.

Đồ đàn ông gian xảo!

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời ló dạng, in trên cửa sổ sạch sẽ một mảng vàng rực rỡ, những tia sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa, đổ bóng hình học xuống sàn nhà.

Bóng dáng nhảy nhót trước cửa sổ sát đất chồng lên mảng vàng này, lúc lắc lư lúc nghiêng ngả.

Âm nhạc sôi động vang lên ầm ĩ.

Trên máy tính bảng, thanh tiến trình video mới chỉ vượt qua một phần năm, Lâm Thiên Vận đã dùng hết sức lực. Cô đá đôi dép lê ra, nằm vật xuống ghế sofa, úp mặt xuống, bất động như chết rồi.

Vẫn không quên hô khẩu hiệu: "Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy năng lượng!"

Hứa Ứng Quý đứng ở cửa thư phòng, tay bưng cà phê, vẻ mặt uể oải, ánh mắt từ người Lâm Thiên Vận đang bất động chuyển sang máy tính bảng, sau đó đưa tay lên, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Cô quyết tâm dậy sớm tập thể dục, mua cả khóa học huấn luyện viên cá nhân, thảm yoga, máy tính bảng, quần áo thể thao.

Tập được năm phút.

"Không tập nữa."

Lâm Thiên Vận nhận thấy ánh mắt của anh, quay mặt về phía thư phòng: "Sống chết có số, giàu sang do trời, em thấy mình không vận động sẽ sống lâu hơn."

Hứa Ứng Quý đặt cà phê xuống ngồi cạnh cô, hất hàm về phía con heo hương đang ngủ say trên ban công: "Giống như Cẩu Bảo vậy, cũng tốt."

"Anh mắng em lười như heo à? Đến lúc phải đổi cho Cẩu Bảo một người bố dượng khác rồi." Nhắc đến bố, Lâm Thiên Vận ngồi dậy khoanh chân, vòng hai tay qua cổ Hứa Ứng Quý, rúc vào lòng anh: "Hứa Kính Hiên làm bố rồi, anh có ghen tị không?"

Hứa Kính Hiên và Liêu Tự có con ngoài ý muốn, cưới chạy bầu, tiến độ thoáng cái vượt qua Lâm Thiên Vận và Hứa Ứng Quý.

"Không ghen tị." Hứa Ứng Quý đỡ lấy gáy cô, tránh cho cô ngồi sai tư thế làm tổn thương đốt sống cổ.

"Sinh mệnh ngắn ngủi, tác phẩm vĩnh hằng, cho nên… em muốn cùng anh sáng tạo ra một tác phẩm."

Hứa Ứng Quý: "Không phải đã sáng tạo ra rồi sao."

Lâm Thiên Vận lắc đầu: "Em nói là một tác phẩm khác. Một đứa bé vừa giống anh, vừa giống em."

"Quá vội vàng." Hứa Ứng Quý khéo léo từ chối kế hoạch sinh con của cô.

Anh không có hứng thú với việc để Lâm Thiên Vận sinh con.

Chỉ hứng thú với quá trình sinh con cùng cô.

Lo lắng cô chỉ nhất thời nổi hứng, Hứa Ứng Quý không để tâm lắm, trên giường cũng tỏ ra lãnh đạm, tránh để xảy ra sơ suất.

Lâm Thiên Vận muốn làm gì đó thì lại lắm mưu mẹo.

Anh kìm nén *****, chờ cho cơn hứng thú mới mẻ này của cô qua đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!