Chương 45: (Vô Đề)

Ngoại truyện 1

Lâm Thiên Vận gặp lại Hứa Ứng Quý là vào ngày hai nhà bàn chuyện hôn sự.

Lúc này Lâm Thiên Vận còn chưa tốt nghiệp đại học, còn Hứa Ứng Quý đã nắm giữ chức vụ cao, đối với Lâm Thiên Vận vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, nhà tư bản như anh hoàn toàn không cùng một thế giới với cô.

Cả quá trình hai người không hề giao tiếp, thậm chí không có bất kỳ sự tương tác ánh mắt nào.

Các bậc trưởng bối hai bên lại trò chuyện rất vui vẻ, dường như xem sự im lặng của cô là ngại ngùng, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, chủ đề xoay quanh cô và Hứa Ứng Quý.

Nói chuyện luyên thuyên hồi lâu, cuối cùng cũng vào vấn đề chính: "Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mà tôi đầu tư vừa mới hoàn thành, có một căn biệt thự nhỏ trên đỉnh núi có cảnh quan tuyệt đẹp, rất thích hợp cho các cặp đôi đi nghỉ."

"Hay quá, vừa lúc Ứng Quý và Thiên Vận lâu rồi không gặp nhau, ở cùng nhau cũng có thể làm quen, vun đắp tình cảm."

Thật tốt, trực tiếp sống chung luôn.

Lâm Thiên Vận thầm nghĩ, thúc giục kết hôn sinh con cũng không cần phải vội vàng như vậy chứ?

"Đúng vậy, làm quen nhiều hơn." Các bậc trưởng bối đều đồng ý.

Dù có quen hay không thì Hứa Ứng Quý cũng không thèm nhìn cô, vô ích thôi.

Lâm Thiên Vận bị anh trai và chị dâu áp giải đến đây, chịu áp lực nên chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.

Cô không phản đối, tức là đồng ý.

"Được đó." Chị dâu của Lâm Thiên Vận lập tức cười nói: "Thiên Vận nhà chúng ta vừa hay được nghỉ đông."

"Ứng Quý, con tạm gác dự án đang làm lại, cùng Thiên Vận đi nghỉ cho thoải mái." Ông nội Hứa lên tiếng.

Hứa Ứng Quý không đáp lời.

Không khí trong phòng khách có chút ngượng ngùng.

Im lặng một lúc.

"Em muốn đi không?" Giọng nam trầm thấp lạnh lùng.

Lâm Thiên Vận ngẩn người ra một lúc, nghi ngờ quay đầu lại xác nhận có phải người đối diện đang nói chuyện với cô hay không.

Hứa Ứng Quý ngồi trên ghế sofa bên cạnh, quay mặt lại, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn cô.

Anh có đôi mắt rất quyến rũ, sống mũi cao, đôi môi gợi cảm, khiến người ta rất muốn hôn, ánh mắt Lâm Thiên Vận không nhịn được dừng lại thêm hai giây, nhìn xuống dưới, là yết hầu sắc nét của người đàn ông, bờ vai rộng, áo sơ mi trắng, cà vạt đen…

Vừa cao quý vừa toát lên vẻ quyến rũ, phong thái trai đểu chính hiệu.

Hai năm không gặp, đẹp trai đến thế này.

Không biết đã làm say lòng bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi, dù sao thì cô sẽ không đắm chìm nữa.

Người này thật vô tâm.

"Được ạ." Lâm Thiên Vận khéo léo đáp lại.

Các bậc trưởng bối hai bên đều thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì làm phiền Ứng Quý chăm sóc Thiên Vận nhiều hơn nhé."

"Ứng Quý hơn Thiên Vận mấy tuổi, chăm sóc con bé là chuyện nên làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!