Chương 41: (Vô Đề)

Tối thứ sáu, Hứa Ứng Quý trở về.

Bên ngoài trời vừa mưa, trên vai anh vương những hạt mưa long lanh, mái tóc cũng ướt sũng, vừa bước vào đã mang theo hơi lạnh.

Lâm Thiên Vận theo bản năng xoa xoa cánh tay.

Cô vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, mái tóc xoăn dài buông xõa trên cánh tay, gương mặt mộc sạch sẽ trắng nõn, nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi càng thêm quyến rũ, vừa yêu kiều vừa mang nét trẻ con, vẫn rất xinh đẹp, chỉ là thiếu đi vẻ tinh nghịch thường ngày.

Cô gái vốn dĩ hay nói cười, tối nay lại im lặng lạ thường.

Cứ thế đứng yên trên tấm thảm bằng đôi chân trần, ngoan ngoãn đợi anh ở cửa.

Sợ cô bị lạnh, Hứa Ứng Quý cởi áo khoác ra treo lên tay nắm cửa, sau đó tháo cà vạt, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi không bị ướt.

"Anh làm em tỉnh giấc à?" Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Lâm Thiên Vận cũng nhìn anh.

Hứa Ứng Quý đẹp trai, giàu có, tài giỏi, khiêm tốn, trên người không có chút phô trương khoe khoang nào.

Chính khí chất như vậy, đã che giấu sự vô tình trong con người anh một cách hoàn hảo.

Kết hôn với cô để lợi dụng gia thế nhà họ Uông củng cố địa vị, sau khi nắm quyền thành công thì cưới cô, nuôi cô, giúp đỡ nhà họ Lâm, tạo dựng hình tượng người đàn ông si tình, khiến nhà họ Lâm mang ơn anh, tạo dựng danh tiếng tốt đẹp trong giới, được ông ngoại công nhận, được cậu và anh họ ủng hộ, mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.

Anh thật sự đã bày ra một ván cờ rất lớn.

"Em vẫn chưa ngủ." Lâm Thiên Vận trả lời bằng giọng nhạt nhẽo.

Hứa Ứng Quý cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ.

Gần đây Lâm Thiên Vận luôn đòi dưỡng sinh, tối nào cũng ngủ sớm, rất ít khi nghe điện thoại của anh.

Anh hạ tay xuống, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt Lâm Thiên Vận.

Ánh mắt cô tràn đầy mong đợi, nhưng không phải mong đợi con người.

Hứa Ứng Quý đoán được cô đang đợi điều gì.

Cuộc điện thoại đó, cô hỏi thẳng, nhưng anh lại không trả lời, bảo cô đợi anh về.

Hứa Ứng Quý mím môi, cân nhắc xem nên mở lời thế nào.

"Sao không vào nhà? Có phải muốn nói gì với em không?" Lâm Thiên Vận ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn anh rất phức tạp.

Cô đơn giản, ít nhất là trước mặt Hứa Ứng Quý.

Ánh mắt phức tạp như vậy, Hứa Ứng Quý chưa từng thấy trong mắt Lâm Thiên Vận.

Mang theo một tia xa cách cố ý, cùng với sự thờ ơ cố gắng che giấu nhưng không thể kìm nén được.

Lâm Thiên Vận là một cô gái thẳng thắn, bộc trực, từ nhỏ đã vậy, việc mẹ cô bỏ rơi cô là nút thắt duy nhất cô không thể tháo gỡ từ khi còn nhỏ.

Hứa Ứng Quý muốn nói cho cô biết sự thật, nhưng lại không thể mở lời.

"Cơ thể hồi phục thế nào rồi?" Anh cố ý chuyển chủ đề, đưa tay ra ***** cổ cô, nhưng bị cô né tránh.

"Đang tập bài tập cổ, cũng ổn." Lâm Thiên Vận nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi của anh, không cho anh chạm vào.

Trong ấn tượng, Hứa Ứng Quý chưa bao giờ né tránh vấn đề, anh luôn không quan tâm đến cảm xúc của người khác, là một người cực kỳ tàn nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!