Hiểu rồi.
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và lão Lâm, Hứa Ứng Quý vào phòng tắm xả nước cho cô, thỏa mãn chút hư vinh của cô, tiện thể an ủi cô vì chuyện vay tiền thất bại.
Quả thật, Lâm Thiên Vận có chút cảm động. Nhưng cô biết Hứa Ứng Quý không tốt bụng như vậy. Tên nhà tư bản bóc lột sức lao động này, làm việc gì cũng có mục đích!
"Ông nội muốn gặp tôi?" Lâm Thiên Vận chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Hứa Ứng Quý thản nhiên: "Ngày mai tôi sẽ cho xe đến đón em."
Quả nhiên.
Lâm Thiên Vận "Chậc" một tiếng, đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cơ bụng của Hứa Ứng Quý, anh hơi sững người, cúi đầu, ánh mắt khó hiểu, không ngăn cản cô. Lâm Thiên Vận ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đuôi mắt khẽ nhếch lên, không hề che giấu ý trêu chọc trong mắt: "Anh, sợ ông nội nhìn ra chúng ta kết hôn giả sao?"
Hứa Ứng Quý liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của cô: "Muốn bao nhiêu?"
Lâm Thiên Vận sảng khoái nói: "Một triệu. Tôi đảm bảo, diễn đến mức chính tôi cũng tin là thật."
"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?" Hứa Ứng Quý hơi nheo mắt: "Tư tưởng tiến bộ rồi đấy."
"Cứ coi như anh đang khen tôi đi." Ngón tay Lâm Thiên Vận men theo áo sơ mi của Hứa Ứng Quý đi lên, lướt qua vòng eo thon gọn, một đường đi đến yết hầu nổi bật của anh, dưới làn hơi nước trong phòng tắm, phối hợp với khuôn mặt đó của anh, cả người toát lên vẻ quyến rũ khó tả. Lâm Thiên Vận cố nén chút xúc động muốn hôn lên đó, đầu ngón tay dừng lại một chút, tiếp tục đi lên, vòng qua xương hàm sắc bén của anh, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của anh.
Cô không hề tỏ ra thèm muốn cơ thể anh, lông mày hơi cong, mặt không đổi sắc nói: "Không còn cách nào khác. Người ta nghèo thì tư tưởng dễ tiến bộ. Không được mặc cả đâu nhé, sếp Hứa."
Hứa Ứng Quý từ từ cụp mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên khuôn mặt đắc ý của Lâm Thiên Vận, vài giây sau, ánh mắt chuyển xuống, dừng lại trên cổ tay trắng nõn của cô, không nói gì.
Nước trong bồn tắm sắp đầy, dòng nước chảy xiết khiến không gian yên tĩnh trở nên căng thẳng, nhịp tim Lâm Thiên Vận bỗng nhiên đập nhanh một cách khó hiểu.
Vẻ mặt Hứa Ứng Quý bình tĩnh, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, ánh mắt rất áp bức. Lâm Thiên Vận không chịu nổi ánh mắt của anh, muốn rút tay về. Bất ngờ, Hứa Ứng Quý nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng.
Trán đập vào xương quai xanh của anh, khiến cô đau điếng, Lâm Thiên Vận kêu lên: "Này!"
Mặt Hứa Ứng Quý không cảm xúc như người chết, coi như không thấy sự tức giận của cô. Cô nghiến răng, tức giận nắm chặt áo sơ mi của anh, nhón chân lên, hai tay vòng qua cổ anh kéo anh xuống, Hứa Ứng Quý không đề phòng cô, trọng tâm không vững ngã về phía trước ——
Ùm.
Hai người ngã vào bồn tắm.
"Ha ha ha ha!" Lâm Thiên Vận có cảm giác hả hê khi trả thù được. Cô gọn gàng hất mái tóc ướt trên mặt ra sau, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt đắc ý, nhếch môi nhìn Hứa Ứng Quý toàn thân ướt sũng bên dưới, chớp chớp mắt vô tội: "Sếp Hứa, sao anh lại đứng không vững thế, chân yếu à?"
Hứa Ứng Quý khẽ cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nằm nghiêng trong bồn tắm, mặc cho nước chảy qua quần áo, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của anh thoáng hiện lên một tia ***** hiếm thấy, Lâm Thiên Vận chợt bừng tỉnh, cúi đầu xuống. Quần áo của Hứa Ứng Quý đã ướt, cô cũng chẳng khá hơn là bao.
"Tám trăm nghìn."
Hứa Ứng Quý đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Lâm Thiên Vận chưa hoàn hồn, ánh mắt tinh ranh chuyển sang vẻ mờ mịt thật sự: "Cái gì?" À, hóa ra là thù lao diễn kịch cùng anh về nhà cũ ăn cơm.
Giảm giá những hai trăm nghìn? Hơi quá đáng đấy. Khoan đã, sao lại trừ của cô hai trăm nghìn?
Đang ngẩn người, Hứa Ứng Quý đã lật người đè lên, mang theo một luồng khí lạnh thoang thoảng dễ ngửi. Mũi anh chạm vào má Lâm Thiên Vận, giọng nói trầm thấp len lỏi vào tai cô: "Em đã chạm vào tôi."
"Theo hợp đồng, em vi phạm. Hai trăm nghìn tiền vi phạm đã bị khấu trừ."
"Hoặc là?"
Lâm Thiên Vận nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, do dự vài giây mới hiểu được ý của Hứa Ứng Quý qua ánh mắt đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!