Chương 39: (Vô Đề)

Bị sự dịu dàng đột ngột của anh làm cho xao xuyến, Lâm Thiên Vận căng thẳng đến mức tay chân luống cuống không biết để vào đâu, theo bản năng nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, ngón tay phản xạ có điều kiện kéo nhẹ một cái, giống như đang phát ra lời mời gọi thân mật.

Hứa Ứng Quý ngẩn người trong giây lát, dường như bất lực trước sự làm nũng không phân biệt hoàn cảnh của Lâm Thiên Vận, thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy gáy cô, cúi đầu xuống.

Lâm Thiên Vận lại nhanh chóng rụt tay về.

Hứa Ứng Quý hôn vào khoảng không, vẻ mặt nghi hoặc.

"Bà chủ, đến nhà rồi ạ." Tài xế vừa lúc mở cửa xe.

Lâm Thiên Vận thuận thế xuống xe.

Mặt cô đỏ bừng, cô bước nhanh về phía cổng khu chung cư, thậm chí quên cả lấy túi xách, như thể có người đuổi theo phía sau, đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhìn thấy ông chủ đang chống tay vào lưng ghế, cúi đầu, tài xế mới kịp phản ứng, hình như cái cửa này anh ta… mở không đúng lúc lắm?

Anh ta vịn cửa xe cười gượng gạo: "Sếp Hứa, hình như bà chủ bỏ quên túi xách, có cần mang lên cho cô ấy không?"

"Không cần."

Hứa Ứng Quý thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng Lâm Thiên Vận, liếc nhìn anh ta một cái, sau đó thẳng người dậy, thản nhiên cúi đầu chỉnh lại cà vạt.

"… Vâng." Tài xế quay lưng lại, lén lau mồ hôi.

Người vợ sắp đến miệng ông chủ bay mất rồi, không biết tiền thưởng của anh ta có bay theo không nữa.

Về đến nhà, nhịp tim của Lâm Thiên Vận vẫn còn rất nhanh.

Cô đứng trước gương trong phòng tắm, dùng mu bàn tay áp vào má để hạ nhiệt cho đôi gò má đang đỏ ửng.

Vẫn quen với Hứa Ứng Quý miệng lưỡi độc địa hơn, anh quá dịu dàng khiến cô có chút không chịu nổi…

Rửa mặt tẩy trang xong mới nhớ ra lúc xuống xe vội vàng quá, chỉ cầm điện thoại, quên mất túi xách.Cuộc tiếp khách kết thúc, Hứa Ứng Quý mang theo túi xách của Lâm Thiên Vận trở về văn phòng.

Trợ lý Xa và vài vị giám đốc đang đợi họp đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc túi xách cầm tay nhỏ nhắn màu hồng phấn trong tay Hứa Ứng Quý, liền trao đổi với nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.

Hứa Ứng Quý nhướng mắt nhìn bọn họ, dường như đang chê bai sự ngạc nhiên quá mức của họ.

"Chờ một chút."

Anh mang túi xách vào văn phòng, kéo ngăn kéo ra rồi cất vào trong.

Còn giấu đi nữa.

Chẳng lẽ là sợ làm mất, về nhà sẽ bị phạt ngủ sofa?

Thì ra không chỉ có bọn họ, ngay cả sếp Hứa cao cao tại thượng cũng sợ vợ.

Cuộc họp kéo dài đến tận 7 giờ tối, Hứa Ứng Quý cùng vài vị tổng giám đốc lại đến văn phòng họp thêm một cuộc họp nhỏ, kết thúc đã hơn 9 giờ. Anh gập laptop lại, kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc túi da nhỏ màu hồng phấn kia rồi bước ra khỏi văn phòng.

Màn đêm buông xuống, dòng xe cộ vẫn không ngừng.

Chiếc xe thương vụ màu đen hòa vào dòng xe, lướt đi trên đường phố.

Nhìn thấy một quầy bán kẹo hồ lô bên đường, Hứa Ứng Quý bảo tài xế tấp xe vào lề, rồi xuống mua một xiên.

Giờ này, chắc Lâm Thiên Vận đã tắm rửa xong rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!