Chương 37: (Vô Đề)

Ban đầu Lâm Thiên Vận chỉ thuận miệng nói một câu bông đùa, ai ngờ Hứa Ứng Quý không đáp lời, quay mặt lại yên lặng nhìn cô, ánh mắt có chút dò xét.

Nếu anh tùy tiện đáp lại một câu, Lâm Thiên Vận sẽ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại là kiểu im lặng nhìn chằm chằm này mới khiến người ta khó chịu nhất.

Bàn ăn yên tĩnh, sự xấu hổ nhỏ bé của cô lan tỏa trong không khí.

Lâm Thiên Vận im lặng quay mặt đi chỗ khác.

Ánh mắt có chút hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, tao nhã bưng bát canh lên nhấp một ngụm.

"… Woa, ngon thật."

Nếm xong mới quay đầu hỏi Hứa Ứng Quý: "Không nói gì có nghĩa là, không nỡ lòng nào hành hạ em sao? Vậy nếu không thì… Quên đi? Hai chúng ta làm hòa nhé?"

Hứa Ứng Quý: "Quên đi?"

"Ừm." Lâm Thiên Vận đặt bát canh xuống, nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự dỗ dành và mong đợi: "Vợ chồng với nhau, nào có thù hận qua đêm, đúng không?"

"Đá anh rồi còn muốn làm hòa?" Hứa Ứng Quý giáng cho cô một đòn chí mạng.

Anh nhướng mày, mặt không cảm xúc nói: "Anh là người thù rất dai, nếu em còn dám chạy, anh sẽ nhốt em trong phòng, để em ngày đêm xem tranh."

"… Sao anh lại như vậy chứ!" Lâm Thiên Vận lầm bầm: "Em đâu biết người bị em đá là anh."

"Nếu không phải là anh, em thậm chí còn không xin lỗi, chứ đừng nói đến việc chủ động cầu hòa." Hứa Ứng Quý nói trúng tim đen.

Nếu không phải anh là người nắm quyền tập đoàn Hứa Thị, sau khi đưa hai trăm nghìn tệ tiền chia tay, Lâm Thiên Vận chắc chắn sẽ đường ai nấy đi với anh, không gặp lại nữa.

"Vậy nếu anh đã nghĩ như vậy thì em cũng hết cách." Lâm Thiên Vận vận dụng câu nói của người đàn ông cặn bã một cách hợp lý.

"Ừm, hết cách rồi." Hứa Ứng Quý thản nhiên nói: "Chỉ có thể trả thù em trên giường thôi."

Lâm Thiên Vận: "…"

Quả là chiêu thức học mót rồi lấy độc trị độc.

Cô che giấu sự chột dạ cười trừ, sau đó một giây sau liền thu lại biểu cảm: "Em có thể chuyển về phòng mình không?"

"Sợ rồi à?"

"Em sợ gì chứ, đâu phải chưa từng trải qua một đêm anh làm bốn lần." Lâm Thiên Vận buột miệng nói.

"Ồ?" Hứa Ứng Quý nhìn chằm chằm vào cô: "Không phải nói là không có ấn tượng sao?"

"…"

Lại lỡ lời rồi.

Lâm Thiên Vận không dám tiếp lời. Lúc yêu đương trên mạng, những lời ong bướm cô nói vanh vách, sao gặp mặt trực tiếp lại nhát như thỏ đế! Hoàn toàn đúng với câu ngôn ngữ khổng lồ, hành động tí hon trên mạng, Lâm Thiên Vận cảm thấy mình trước mặt Hứa Ứng Quý nhỏ bé như hạt bụi.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, khiến tất cả sự xấu hổ của cô đều không thể che giấu, hoàn toàn khác với sự kín đáo khi yêu đương trên mạng, có thể nói Hứa Ứng Quý là người hành động khổng lồ.

"Được lợi từ anh vui chứ? Chị." Anh thản nhiên hỏi.

Lâm Thiên Vận: "…"

"Hửm?" Hứa Ứng Quý nghiêng người áp sát trước mặt cô, thu hết biểu cảm nhỏ nhặt của cô vào mắt, vẻ mặt lãnh đạm: "Không quan tâm đến bảo bối của em à?"

Cô mới không có bảo bối nào như thế!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!