Tiếng gió im bặt, tiếng xe cộ và người qua lại xung quanh bị lờ đi, chỉ có giọng nói trầm thấp của Hứa Ứng Quý rõ ràng len lỏi vào tai.
Khóe môi Lâm Thiên Vận dần dần nhếch lên, khóe mắt lông mày đều nhuốm ý cười: "Vừa rồi anh nói gì cơ?"
"Không có gì."
Hứa Ứng Quý bước về phía trước, không chịu nói lại lần thứ hai.
"Em nghe thấy hết rồi!" Lâm Thiên Vận đuổi theo, chủ động nắm lấy tay anh, trên mặt đắc ý, động tác lại cẩn thận từng li từng tí, cô ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào cằm đang căng cứng của Hứa Ứng Quý, làm nũng lay lay tay anh: "Ông xã."
Hứa Ứng Quý không nhìn cô, nhìn chằm chằm vào đèn giao thông "Ừm" một tiếng, bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một sợi dây đang căng lên.
"Anh nói lại lần nữa đi mà."
"Sếp Hứa, cô Hứa."
Chiếc xe thương mại màu đen đậu bên đường mở cửa, tài xế xuống xe mở cửa.
Sợ đối phương xấu hổ, Lâm Thiên Vận có chút kiềm chế, mím môi kìm nén không cười, nhưng khó mà kìm được khóe môi. Cô quay đầu liếc trộm Hứa Ứng Quý một cái, buông tay anh ra, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Xe chạy được một đoạn, Lâm Thiên Vận mới chậm chạp nhận ra mồ hôi trên lòng bàn tay không phải của cô.
Lòng bàn tay Hứa Ứng Quý vẫn luôn đổ mồ hôi.
Nói thích cô, nhưng lại không chịu nói lần thứ hai, còn căng thẳng như vậy…
Nhất định là Hứa Ứng Quý sợ bị cô từ chối!"Không ngờ luôn đó, vậy mà sếp Hứa lại thuần khiết như vậy sao?" Đầu dây bên kia, Liêu Tự kinh ngạc nói, sợ Lâm Thiên Vận không nghe ra, còn cố ý lên giọng cao thêm mấy decibel.
"Có khả năng nào, đây cũng là một loại chiến lược không?" Lâm Thiên Vận vừa đắc ý, vừa thận trọng nghi ngờ. Tối qua Hứa Ứng Quý ngủ cùng cô, không làm gì cả, chỉ ôm cô, còn giúp cô đắp chăn, thật sự không phù hợp với hình tượng người đàn ông bạc tình của anh.
"Kệ nó là chiến lược gì, dù sao thì cậu cũng nghèo rớt mồng tơi rồi, dù sao cũng không thể nào thảm hơn phá sản đâu?" Liêu Tự từ trước đến nay nghĩ gì nói nấy.
Lâm Thiên Vận cảm thấy lần này cô ấy nói có lý.
Mặc kệ anh có mục đích gì đi nữa.
Làm vợ chồng với Hứa Ứng Quý, còn chưa biết ai thiệt thòi hơn ai đâu.
"Thiên Vận, rửa tay ăn cơm thôi!" Trần Xuân Quyên bưng cá ra, đặt đĩa xuống, lại sang phòng bên cạnh gọi con gái.
"Vâng ạ." Lâm Thiên Vận cúp điện thoại, cất điện thoại đi rửa tay.
Hôm nay lão Lâm ký được hợp đồng lớn, gọi điện bảo Lâm Thiên Vận về nhà ăn cơm chúc mừng, Hứa Ứng Quý có buổi gặp mặt quan trọng, Lâm Thiên Vận không nói với anh.
Lâm Thiên Lộ làm bài tập xong đi ra, nhanh nhẹn giúp Lâm Thiên Vận xới cơm: "Chị, con heo nhỏ của chị đáng yêu quá, là anh rể nuôi cùng chị sao?"
"Em xem vòng bạn bè của chị à?" Lâm Thiên Vận lau khô tay, kéo ghế ngồi xuống, thân mật ôm em gái, quay đầu nhìn về phía nhà bếp, cù nách cô bé: "Giấu mẹ chơi điện thoại hả?"
"Không có." Em gái cười khúc khích, nhỏ giọng nói: "Là anh Lương Ngộ cho em xem."
"Gần đây anh ấy vẫn ở nhà mình à?" Lâm Thiên Vận hỏi.
"Bố nói nhà anh Lương Ngộ mới sửa xong, phải hong gió nhiều, nếu không người vào ở sẽ bị ốm." Lâm Thiên Lộ chia quả măng cụt đã bóc vỏ cho chị gái: "Đây là anh Lương Ngộ mua, ngọt lắm. Chị, em thấy anh ấy đối xử với chị tốt quá."
"Anh Lương Ngộ đúng là người không tồi." Lâm Thiên Vận nhận lấy quả măng cụt, hỏi: "Vậy em thấy Hứa… anh rể của em, anh ấy là người thế nào?"
"Em cảm thấy…" Lâm Thiên Lộ do dự một chút, mới nhỏ giọng nói: "Em hơi sợ anh rể."
Lâm Thiên Vận: "Anh ấy trông hung dữ lắm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!