Chương 30: (Vô Đề)

Tại sao đột nhiên Hứa Ứng Quý lại bảo cô nấu cơm?

Thử tài nấu nướng của cô sao???

Đời này số lần Lâm Thiên Vận xuống bếp đếm trên đầu ngón tay, nấu canh thì càng ít đến đáng thương, lần gần đây nhất thực hiện nhiệm vụ khó nhằn này là vào sinh nhật Lương Ngộ năm ngoái. Lúc đó cô chỉ coi như nhiệm vụ trả ơn, không hề tận hưởng niềm vui nấu nướng, mỗi năm đến sinh nhật Lương Ngộ lại tặng quà cho cô, Lâm Thiên Vận thấy áy náy, vừa hay có thời gian rảnh nên học mót rồi nấu cho anh ta một nồi canh trứng cà chua.

Mặn đến mức cả đời cô khó quên.

Lương Ngộ lại rất tâng bốc, uống một bát lớn, lão Lâm và dì giúp việc giả vờ chan cơm cho hợp lý, trộn với cơm cố gắng nuốt xuống, Lâm Thiên Vận chỉ nếm thử một miếng sau khi em gái nói thật, chỉ một miếng đó thôi, cô bị đau họng nửa tháng. Nhận ra bản thân không có chút thiên phú nào về nấu nướng, sau đó Lâm Thiên Vận rất biết điều, không bao giờ xuống bếp nữa.

Sếp Hứa khó có khi chủ động đưa ra yêu cầu, không thể từ chối được…

Lúc yêu đương qua mạng để cưa đổ Hứa Ứng Quý, Lâm Thiên Vận không ít lần khoác lác, lúc đó cứ nghĩ dù sao cũng sẽ không gặp mặt, khoác lác thì cứ phải thổi phồng lên tận vũ trụ ngân hà, sau này kết hôn vì hợp tác cùng có lợi, lại cố gắng đóng vai người vợ hiền thục suốt ba tháng.

Trên mạng mấy năm, ngoài đời mấy tháng.

Hai thân phận gộp lại, những lời khoác lác trước đây, bây giờ cuối cùng cũng phải trả giá.

Lâm Thiên Vận ngồi dậy.

Hứa Ứng Quý gối đầu lên cánh tay, híp mắt lười biếng nhìn cô.

"Thật ra…" Giả vờ mấy năm rồi lại thêm ba tháng, bây giờ thừa nhận mình là sát thủ nhà bếp thì mất mặt quá, Lâm Thiên Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lời đến miệng lại rẽ sang hướng khác: "Tài nấu nướng của em cũng tạm được. Anh sớm nên đưa ra yêu cầu hợp lý này rồi, để em được trổ tài."

Nói xong cô lại tự bào chữa: "Chỉ là lúc cho gia vị ấy, em không có trí nhớ cơ bắp, dễ nhầm lẫn cái "lượng" trong "vừa đủ". Anh không ngại chứ?"

Hứa Ứng Quý nói: "Không ngại."

Chỉ cần cô không làm cháy nhà bếp là được.

"Trong nhà có thiết bị phòng cháy chứ?" Lâm Thiên Vận thận trọng hỏi.

Hứa Ứng Quý: "…"

"Đừng lo lắng, em không phải đứa ngốc trong bếp," Lâm Thiên Vận an ủi anh: "Nồi niêu xoong chảo em đều nhận ra."

Hứa Ứng Quý: "…"

Lâm Thiên Vận chui ra khỏi chăn đứng dậy, chân bước qua người anh, trắng đến chói mắt, chiếc váy ngủ lụa mỏng manh như có như không ôm lấy đường cong trưởng thành, theo động tác bước đi của cô mà nhẹ nhàng bay bay, đường cong vểnh ra như ẩn như hiện.

Hứa Ứng Quý hơi nheo mắt lại, ánh mắt theo bóng dáng cô di chuyển.

Ngủ cùng Lâm Thiên Vận mà không làm gì cả, đúng là một thử thách đối với anh.

Lâm Thiên Vận không về phòng mình, mà vào phòng vệ sinh gần đó.

Tiếng nước chảy vang lên từ phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, lúc thì "Bốp bốp bốp bốp", lúc thì "Ục ục ục ục".

Mười phút sau, Lâm Thiên Vận mặt mộc bước ra.

"Ngày mai anh vẫn ngủ với em chứ?" Cô hỏi.

Hứa Ứng Quý đứng ở cửa phòng thay đồ mặc áo sơ mi, ngón tay thon dài cài cúc áo, cằm hơi nâng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cô: "Em muốn không?"

"Em á? Sao cũng được. Nếu anh có nhu cầu, em sẽ chuyển đồ dưỡng da qua đây." Lâm Thiên Vận muốn buổi sáng rửa mặt dưỡng da cho tiện.

Hứa Ứng Quý đáp: "Chuyển đi."

Lâm Thiên Vận làm động tác "OK", tiện tay búi tóc củ tỏi trên đỉnh đầu, vừa búi vừa đi về phía nhà bếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!