Vừa về đến nhà, Lâm Thiên Vận liền nhận được điện thoại của Hứa Nhã Linh, nói rằng bà muốn góp vốn vào thương hiệu của cô, đưa ra điều kiện rất hợp lý.
Lâm Thiên Vận đang để mắt đến một lô đá quý thô thượng hạng, mấy ngày trước còn đang cùng Liêu Tự lo lắng về vấn đề tiền hàng, sự đầu tư của Hứa Nhã Linh đúng là mưa đúng lúc hạn.
"Được đó cô, bây giờ cô có rảnh không, cháu qua chỗ cô nhé?"
Lâm Thiên Vận vịn vào tủ giày, một tay nghe điện thoại, cúi người xỏ lại đôi giày cao gót vừa mới cởi ra.
"Tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, sáng nay lại phải dỗ dành ông ngoại cháu, chắc cháu cũng mệt rồi, đừng chạy qua chạy lại nữa." Hứa Nhã Linh ân cần nói: "Cô bảo trợ lý đưa hợp đồng qua đó, cháu xem qua không có vấn đề gì thì ký tên, tuần sau đến bữa tiệc gia đình mang theo là được."
"Cảm ơn cô ạ." Lâm Thiên Vận cảm động không thôi: "Cô đối xử với cháu thật tốt."
Hứa Nhã Linh cười cười: "Không cần cảm ơn cô. Cháu muốn cảm ơn thì cảm ơn Ứng Quý đi."
Động tác đi giày của Lâm Thiên Vận khựng lại.
Chuyện này thì có liên quan gì đến Hứa Ứng Quý?
Hứa Nhã Linh giải đáp thắc mắc của cô: "Là Ứng Quý nói với cô cháu đang tìm người hợp tác, cô mới biết chuyện này." Bà không nhắc đến chuyện chồng được thăng chức lên làm tổng giám đốc dự án. Hứa Ứng Quý sẽ không dễ dàng mở miệng nhờ người khác làm việc, anh vừa mở miệng, bà biết vị trí phó tổng của chồng đã vững vàng.
Loại trao đổi lợi ích này, bà và Hứa Ứng Quý trong lòng biết rõ ràng là được rồi, dù sao mục đích của bọn họ cũng giống nhau, một người vì chồng mưu cầu chức vị, một người vì vợ mưu cầu lợi ích: "Cháu còn trẻ, chưa quen với những mánh khóe trên thương trường, Ứng Quý lo lắng cháu bị người khác ức *****, biết trước đây cô từng làm ngành này, nên đặc biệt tìm đến cô.
Thằng bé đó, nhìn thì lạnh lùng, không ngờ lại quan tâm cháu như vậy, thật sự là một lòng một dạ."
Một lòng một dạ, quan tâm…
Với những gì Lâm Thiên Vận hiểu biết về Hứa Ứng Quý trong nhiều năm qua chỉ là bề nổi, thì bạc tình, cay nghiệt mới là bản chất của anh.
Nhưng anh không chỉ là Hứa Ứng Quý, mà còn là "Tài Nguyệt", những từ ngữ dịu dàng nhất trên thế giới dùng cho anh cũng không quá đáng, cô nào nỡ lòng nào mắng anh.
Kết thúc cuộc gọi, Lâm Thiên Vận đặt điện thoại lên tủ ở huyền quan, thay dép lê vào phòng khách.
Không biết từ lúc nào hai bên tivi lại có thêm một chậu cây xanh, Lâm Thiên Vận ngẩn người, quay đầu lại thấy ban công hình như có thêm một giá hoa.
Vẻ mặt cô nghi ngờ đi tới.
Kéo cửa trượt ra, hương hoa ập vào mặt.
Trên giá bày đầy hoa tươi đủ màu sắc, cạnh lan can, chậu hoa sứ xanh trắng nở rộ, bên cạnh thấp thoáng một ngôi nhà gỗ nhỏ màu hồng trắng quen thuộc.
Là chuồng heo mà Lâm Thiên Vận mua.
Heo con mà cô nuôi đã được đưa đến đây rồi! Lâm Thiên Vận mừng rỡ đẩy cửa ngôi nhà gỗ nhỏ, heo con đang nằm trên tấm ga trải giường màu hồng, ngủ say sưa.
Sân thượng của căn hộ lớn này rất rộng rãi, nhưng ban đầu chỉ bày một chiếc bàn trà và vài chiếc ghế sofa, ngày chuyển đến Lâm Thiên Vận đã chê bai với Hứa Ứng Quý là quá "đơn sơ", không gian rộng lớn như vậy mà chỉ bày ghế sofa, rất thiếu không khí lãng mạn, lúc đó mặt Hứa Ứng Quý không cảm xúc hỏi có cần đưa cả heo đến cho cô không, để cô hưởng thụ "niềm vui gia đình", Lâm Thiên Vận tức giận đến mức trợn mắt thổi tóc mái lên.
Tưởng anh cố ý chế giễu, nên mấy ngày liền không thèm để ý đến anh.
Không ngờ anh thật sự đưa heo con đến cho cô.
Trong ấn tượng của Lâm Thiên Vận, Hứa Ứng Quý không thích động vật nhỏ, cô nhớ có lần con chó Teddy mà Hạ Phi Vân nuôi chạy vào phòng anh, Hạ Phi Vân vào tìm chó vô tình chạm vào ga trải giường của anh, Hứa Ứng Quý thậm chí còn thay cả giường, ghét bỏ đến mức nào chứ.
Vì vậy sau khi kết hôn, Lâm Thiên Vận vẫn luôn gửi heo con ở tiệm thú cưng, không dám mang về nhà.
Lâm Thiên Vận đau lòng bế chú heo nhỏ đã lâu không gặp lên: "Hu hu hu Cẩu Bảo, bố đồng ý nuôi con rồi sao?" Nói xong cô sững người, kinh ngạc vì sao lại để Cẩu Bảo gọi Hứa Ứng Quý là bố, anh là bố gì chứ! Cùng lắm chỉ là bố dượng thôi.
"Hu hu hu bố dượng con giàu có, rộng rãi hơn nhà mẹ nhiều, con xem này, còn lắp cả điều hòa riêng cho con, đi nào, mẹ dẫn con đi làm quen với môi trường." Cô đẩy cửa phòng ra: "Đây, đây là phòng của mẹ, con có thể vào chơi."
Sau đó đi đến cửa phòng ngủ của Hứa Ứng Quý: "Đây là phòng của bố dượng con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!