Thấy vẻ mặt Lâm Thiên Vận tức giận, trợ lý Xa định giải thích, chưa kịp mở miệng thì Lâm Thiên Vận đã giẫm giày cao gót hùng hổ đi về phía thang máy.
Nghĩ đến sự kiện kinh hoàng sắp xảy ra, trợ lý Xa toát mồ hôi thay cho Hứa Ứng Quý.
Thật ra chuyện này không trách sếp được.
Nửa tiếng trước, Hạ Phi Vân vừa khóc vừa đến tìm sếp kể khổ, hỏi tại sao dự án của công ty dưới tên cô ta lại bị cướp mất, buồn cười thật, đó đâu phải bị cướp mất, những dự án liên quan đến khách sạn đều do sếp tự tay làm, anh không gật đầu, quản lý dự án nào dám thay đổi "hoàng thân quốc thích" chứ.
Sếp đương nhiên sẽ không nói thẳng là nhìn nhà họ Hạ không vừa mắt, càng không thể nói rõ là năng lực cô ta không đủ để hợp tác với Hứa Thị, làm tổng giám đốc hoàn toàn là đức không xứng với vị.
Anh ta đã xem qua kế hoạch dự án của nhà họ Hạ mấy năm gần đây, thời đại này rồi mà, vậy mà vẫn có người lấy mẫu thiết kế mười năm trước để đối phó với khách hàng lớn nhất, cũng chỉ có ông cụ Hứa nể mặt mới dùng phương án của cô ta, bây giờ sếp nắm quyền, cho dù ông cụ muốn mở cửa sau cũng không tiện nhúng tay vào.
Khách sạn là thương hiệu lâu đời nhất của Hứa Thị, cũng là nơi thua lỗ nghiêm trọng nhất, sau khi sếp nắm quyền muốn dùng nó để thử sức, làm sao có thể dung túng cho sâu mọt phá hỏng thương hiệu của mình chứ.
Nhưng sếp cũng không định làm quá tuyệt tình.
Ai ngờ đâu Hạ Phi Vân nói xong chuyện dự án, lại không biết lượng sức mình mà bắt đầu mách lẻo về bà chủ, nói bà chủ chạy đến nhà cô ta làm ầm ĩ, muốn sếp ra mặt bênh vực cô ta.
Lúc đó anh ta thật sự kinh ngạc, vậy mà có người chạy đến trước mặt chồng người khác, yêu cầu đối phương về nhà dạy dỗ vợ mình.
Không chỉ như vậy, Hạ Phi Vân còn lấy ông nội ra uy ***** sếp nữa chứ, Hạ Phi Vân còn ám chỉ chuyện sếp và trợ lý nữ bị chụp lén là do cô ta chủ mưu, nếu không dạy dỗ Lâm Thiên Vận thì cô ta sẽ tìm truyền thông phanh phui, cứ nhảy nhót loạn xạ trong khu vực cấm địa của sếp.
Người phụ nữ này cũng thật ngu ngốc, nguy hiểm đang đến gần mà vẫn không hề hay biết, lại còn vô lễ đưa ra yêu cầu muốn ông chủ mời cơm, thay bà chủ xin lỗi cô ta.
Có lẽ cô ta không biết cái tên Hứa Ứng Quý có sức ảnh hưởng ghê gớm như thế nào trong giới kinh doanh.
Cũng đánh giá thấp tầm quan trọng của bà chủ trong lòng ông chủ.
Bữa cơm cuối cùng này, ông chủ không đồng ý thì còn đường lui, đồng ý rồi, nhà họ Hạ coi như xong đời.
Cơm của Hứa Ứng Quý, người thường không dám ăn.
Mới ăn miếng *****ên, sắc mặt Hạ Phi Vân đã trắng bệch.
Trong phòng bao im lặng như tờ.
Cô ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, run rẩy muốn gọi điện thoại cho mẹ để xác nhận, nhưng bị một ánh mắt của Hứa Ứng Quý dọa đến mức cầm điện thoại không vững, màn hình rơi xuống đất, vỏ điện thoại đính kim cương giả sang trọng vỡ tan, đá quý rơi lả tả, Hạ Phi Vân nhặt điện thoại lên, nhưng đầu gối lại không thể đứng dậy nổi, toàn thân như rã rời vịn vào ghế, ánh mắt kinh hoàng cầu xin: "Anh Ứng Quý, em cầu xin anh, thả bố em ra, anh bảo họ thả bố em ra, em cầu xin anh…"
"Đổi cách xưng hô đi." Hứa Ứng Quý bình tĩnh uống trà: "Vợ tôi không thích cách xưng hô này."
"Hứa, tổng giám đốc Hứa, nể mặt ông nội," Hạ Phi Vân lập tức đổi giọng, hạ mình cầu xin: "Xin anh đừng để họ bắt bố tôi…"
"Cảnh sát làm việc theo pháp luật, pháp luật sẽ đối xử công bằng với mọi công dân." Động tác Hứa Ứng Quý tao nhã nhấp một ngụm trà, liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất với vẻ yếu ớt, mỉm cười: "Vợ tôi khiến cô không vui, tôi đến đây thay cô ấy xin lỗi, nếu phải quỳ thì cũng nên là tôi quỳ."
Hạ Phi Vân run rẩy đứng dậy, luống cuống giải thích: "Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn mời anh đi ăn cơm, còn có cả Lâm Thiên Vận… Cô Hứa, cô ấy không sai, là lỗi của tôi, tôi không nên lấy ảnh ra để chọc giận cô ấy, không nên đi trêu chọc cô ấy."
"Nể tình hai nhà từng có quan hệ, vốn dĩ tôi không định tuyệt tình." Hứa Ứng Quý lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: "Cô nói xem, cô cứ trêu chọc cô ấy làm gì."
"Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi… Tôi cứ nghĩ chỉ là chuyện nhỏ nhặt giữa con gái với nhau, tôi không có ý hại cô ấy, thật đấy, anh tin tôi đi. Hơn nữa, hơn nữa Lâm Thiên Vận cô ấy thông minh như vậy, sao có thể mắc bẫy của tôi được… Cô ấy chính là cáo già, cái gì cô ấy cũng hiểu, không thể bị tôi lừa được."
Hứa Ứng Quý: "Nếu tôi nhớ không nhầm, cô hơn cô ấy ba tuổi, bắt nạt một cô gái vừa tốt nghiệp có vui không?"
"Chuyện này là lỗi của tôi, tôi có thể xin lỗi Thiên Vận, cầu xin cô ấy tha thứ, nhưng mà… nhưng mà bố tôi bị oan…"
"Để dành lời đó mà nói với quan tòa." Hứa Ứng Quý đặt tách trà xuống, "Cô Hạ ăn xong chưa, có cần gọi thêm món không?"
"Không, không cần." Hạ Phi Vân sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, cô ta chỉ giở trò trẻ con một chút, không ngờ lại hại chết bố mình.
Cô ta đột nhiên nhận ra, sự nhẫn nhịn của Hứa Ứng Quý đối với cô ta trước đây đều là giả vờ, khiến bố cô ta mất cảnh giác, để lộ quá nhiều sơ hở trước mặt anh, mới bị nắm thóp rơi vào kết cục ngày hôm nay.Cửa nhà hàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!