Như bình thường thì Lâm Thiên Vận ít nhất cũng phải khai thêm một nửa, nhưng sau khi bị chấn động vừa rồi, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo lại. Cô ngẩn người, cầm bút lên, lại liếc nhìn Hứa Ứng Quý một cái, rồi mới do dự viết đúng giá nhập hàng vào tờ chi phiếu.
Viết được một nửa, cô ngẩng đầu lên hỏi Hứa Ứng Quý đang giám sát bên cạnh: "Có phải tôi viết sai chữ một rồi không?"
"Hủy bỏ, viết lại." Hứa Ứng Quý đưa tay lật sang một trang mới: "Em mới tốt nghiệp đại học à?"
"Cả học kỳ tôi không dùng hết hai cây bút." Lâm Thiên Vận ngồi ngay ngắn, cúi đầu nghiêm túc viết lại, "Sau chữ bốn có phải thêm số 0 không?"
"Em thi đại học 620 điểm kiểu gì vậy?" Hứa Ứng Quý đưa tay ra.
Lâm Thiên Vận trả bút cho anh: "Thi hỏng rồi, đáng lẽ tôi có thể được thêm mười mấy điểm nữa."
Hứa Ứng Quý nhìn chằm chằm cô mấy giây, có lẽ cảm thấy cô ngốc nghếch đến mức không nghe ra lời mỉa mai rất phù hợp với hình tượng người anh thích, anh bất chợt cười một tiếng, chỉ vào chữ một viết sai: "Cả chữ cũng không biết viết nữa à?"
"Thi xong tối đó ngủ một giấc là quên hết rồi." Cô đâu phải thiên tài, từ nhỏ đến lớn đều dựa vào sự chăm chỉ, cần cù bù thông minh, có phải ai cũng như anh, có trí nhớ siêu phàm chứ.
Hứa Ứng Quý đứng bên cạnh cô, hơi khom lưng, không bắt cô nhường chỗ, ngón tay thon dài đặt lên góc tờ chi phiếu. Vì ngón tay đẹp, nên tư thế cầm bút cũng đẹp mắt. Chờ mấy giây, anh nghiêng đầu: "Bao nhiêu?"
Lâm Thiên Vận hoàn hồn, báo số: "Một triệu hai trăm năm mươi tám vạn."
Có lẻ có chẵn, không báo thêm.
Hứa Ứng Quý gật đầu, cúi đầu viết.
Cùng một cây bút trong tay anh như được thổi hồn, từng nét chữ đều uyển chuyển như in. Viết xong một mạch, rồi ký tên ở góc dưới bên phải, nét chữ mạnh mẽ giống như con người anh, tuấn tú phi phàm.
Lâm Thiên Vận đảo mắt, so sánh hai tờ chi phiếu.
Chữ của cô rất xấu, chữ của Hứa Ứng Quý rất đẹp.
Rất xứng đôi.
"Mượn ít vậy, sợ không trả được à?" Hứa Ứng Quý xé tờ chi phiếu đưa cho cô.
Lâm Thiên Vận đứng dậy nhường chỗ cho anh, gấp tờ chi phiếu lại cẩn thận rồi cất vào ngăn trong của túi xách: "Sợ." Cô chớp chớp mắt: "Anh không định để tôi trả lại sao?"
Hứa Ứng Quý ngồi xuống, dựa người ra sau, hơi ngẩng cằm lên, đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú.
Lại dò xét cô!
Hễ không vừa ý là lại dò xét.
"…. Anh muốn nói gì?" Lâm Thiên Vận nhỏ giọng hỏi.
Hứa Ứng Quý nói: "Gần đây em hơi tham lam."
Tôi tham lam, chẳng phải đều do anh chiều chuộng sao?
Thời gian ở chung này, Lâm Thiên Vận phát hiện Hứa Ứng Quý đặc biệt khó tán tỉnh, chắc là do xung quanh có quá nhiều cám dỗ nên anh đã miễn dịch và tự động phát triển khả năng phản chiêu trò.
Không nói điều gì khác, khả năng nhận biết yêu tinh là hàng đầu.
Mỗi lần cô cố tình quyến rũ anh đều bị anh khinh thường, cố gắng làm nũng lấy lòng anh thì mặt anh lại không cảm xúc.
Bảo anh lạnh lùng, không gần nữ sắc, không quan tâm đến cô lắm, vậy mà chuyện kia thì lại nhiệt tình dai dẳng muốn lấy mạng cô, mỗi lần làm chuyện đó Lâm Thiên Vận đều không phân biệt được là cô chiếm hời của Hứa Ứng Quý, hay là bị anh chiếm hời.
Người đàn ông này thật khó chiều, vốn dĩ cô đã từ bỏ chiêu trò, định buông xuôi rồi.
Ai ngờ đâu, cứ buông xuôi như vậy, lại kích thích đến phát ra con người thật của mình, ngược lại lại trúng điểm yếu của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!