Chương 8: Chấp niệm của ta là chàng : Đỗ Minh

Mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ gió đông thôi ( chờ bước cuối cùng), mà tôi chính là ngọn gió đông đó.

Tuy tôi không biết trận pháp này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng mà tôi

thấp thoáng cảm thấy, nếu như thật sự chị đến đây, có lẽ thật sự sẽ hồn

bay phách tán

Tôi không đành lòng, nhưng không dám làm trái từng câu từng chữ cha mẹ

đứng bên cạnh thôi thúc, chỉ đành hai bước lại nghỉ một bước rời khỏi nhà

Tôi bước đi rất lâu, cuối cùng cũng đến sau núi, nhưng tôi không hề vội vã di vào nhà chị, mà dừng lại trước một ngôi mộ

Trong thôn, sau khi con nít chết đều không thể làm tang sự, cũng không có

tang lễ to, phần mộ trước mặt tôi, thật ra chỉ là một ngôi mộ bỏ hoang, bài vị trước ngôi mộ, trải qua 13 năm gió thổi mưa xối đã trở nên mơ hồ

không đọc được nữa, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng hai chữ "

Hứa Thiến"

Tôi ngồi trước ngôi mộ rất lau, trong lòng hỗn loạn, không biết vì sao mà khóc cũng không thành tiếng

Rất lâu sau, tôi mơi đứng dậy lần nữa, lau chùi nước mắt trên mặt, đi về phía nhà chị

Hôm nay, hoa cúc dại hương thơm vẫn ngào ngạt như bình thường, chị vẫn mặc một chiếc váy đỏ rất xinh, gió lạnh của mùa thu thổi bay làn tóc, nụ cười yên ả làm người ta thấy rất dễ chịu

Nếu như không phải tối qua tôi tận mắt nhìn thấy, tôi nhất định sẽ không

có chút hoài nghi nào với những hình ảnh trước mắt bây giờ, tôi cũng sẽ

không tin, cô gái xinh đẹp đứng trước mặt tôi bây giờ, là một con ma nữ

" chị, tên của chị có phải tên là Hứa Thiến không?" sau khi đi vào phòng, tôi hỏi chị

Sắc mặt của chị lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười gật đầu " Đỗ Minh, sao em biết được tên của ta?"

" Hứa Thiến, cái tên này ta thấy không hay, ta sợ nói với em, em sẽ không thích ta nữa"

" chị nói gì vậy, cho dù thế nào, em cũng chỉ thích chị"

Tôi miễn cường nở một nụ cười, nhưng mà trong lòng thì âm u, " nhưng vừa

nãy trên đường đến đây, em nhìn thấy một ngôi mộ, tên trên bài vị, giống

với chị"

Chị, cô ấy thật sự tên hứa Thiến, cô ấy thật sự đã chết cách đây 13 năm, cô ấy.. thật sự là ma

Nụ cười trên khuôn mặt chị cứng đờ, cô ấy nhìn tôi, đôi mắt lóe lên một biểu cảm phức tạp

" vậy, bây giờ thì sao?" chị…. Hứa Thiến hỏi tôi

" em muốn…đưa chị về nhà?" tôi ấp úng nói, nhưng âm thanh lại vô cùng sợ hãi

Nhưng mà, Hứa Thiến không hề có nghi ngờ gì với những lời tôi nói, cô

ấy chỉ chau mày suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, trên mặt lại nở một nụ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!