Chương 6: Đôi giày thêu hoa của bà Lý

Mèo có 9 cái mạng, sau khi chết dùng dây thừng buộc chặt cổ của nó

lại, như vậy linh hồn của mèo không thể tiếp tục chạy ra khỏi thi thể để

làm xằng làm bậy nữa, sau đó treo xác của nó lên cây tre hướng về phía

mặt trời phơi 7 ngày, như vậy, linh hồn của mèo tự nhiên sẽ tan thành mây khói, không tiếp tục hại người nữa

Sau khi bàn giao xong những thứ này, Giang Hoài rửa tay, ông ta cười cảm ơn người nhà họ Nghiêm, sau đó đưa tôi về nhà

Thi thể của con chó đen vẫn nằm bên đường, tôi vác nó lên, tiện thể đem về nhà, dù gì chuyện có thế nào, nó cũng vì tôi mà chết

Sau khi biết được quỷ miêu bị diệt trừ, cha mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, còn

Giang Hoài cũng không có ý muốn rời đi, ông ta trầm mặc giống như đang

suy nghĩ gì đó, sau đó nhìn tôi, đột nhiên hỏi " Đỗ Minh, tối hôm nay, có

phải có người đưa cậu về nhà không?"

Nghe vậy, tôi bất ngờ nhớ đến chị, sau đó gật đầu

Khuôn mặt xám xịt của Giang Hoài, lúc này đột nhiên kéo một nụ cười làm

cho người ta khó hiểu " ha, tôi nói mà, con ma đó vì sao trước đây không

xông lên hại cậu, xem ra người đưa cậu về nhà là một cao nhân"

Cao nhân?

Tôi thấy kì lạ, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, lúc đó bởi vì có chị ở đó, nên

con quỷ miêu kia không dám tiếp cận tôi, cho đến khi chị đi rồi, nó mới

không chút kiêng dè xông về phía tôi

Lẽ nào, chị cũng giống như Giang Hoài, là một đạo sĩ có bản lĩnh thật sự

Mang theo cách nghĩ này, tôi nhìn Giang Hoài, ông ta hỏi tôi, người đưa tôi về nhà là ai

Vì vậy, tôi cũng không giấu diếm nói với ông ta, đồng thời còn nói, chị là

bạn gái của tôi trong thôn, những ngày này dường như mỗi ngày tôi đều đi

tìm chị ấy

Nhưng những lời này của tôi, không hề giống với tưởng tượng của tôi, khiến cha mẹ hiện ra một ánh mắt vui mừng, bọn họ cũng không hỏi tôi chị rốt

cuộc như thế nào, cha mẹ ở đâu, ngược lại là xị mặt xuống

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ, tôi nhìn thấy cha đang trừng mắt, cơ thịt trên mặt cũng đang co giật, hơi thở của ông ấy rất nặng nề, từng đường

gân xanh trên cổ đang lộ ra

Nhìn thấy cảnh này, tôi phát hoảng, không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì

Cha nhìn tôi, trên mặt xuất hiện một biểu cảm nghiêm khắc mà trước giờ

tôi chưa từng thấy, xị mặt hỏi tôi " Minh, mấy ngày này không thấy mặt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!