" chùa Thừa Duyên, là một vùng đất bảo quý, nghe nói trong chùa còn giữ
lại một cơ thể Phật nghìn nă, còn núi Long Quyết nơi chùa tọa lạc lại là
một vùng đất hội tụ linh khí trời đất, hồn phách của vợ cậu nếu như có
thể được bổ dưỡng bởi ánh sáng phật cùng linh khí ở chỗ đó, nói không
chừng thật sự sẽ khôi phục lại hồn phách"
Thẩm Trường Thu nói, đồng thời cũng không khỏi thổn thức: " xem ra máu
thuần dương của cậu, không chỉ có lão già giết người vô số như tôi, mà
ngay cả không có dục vọng, mưu cầu như người xuất gia cũng vô cùng coi
trọng"
" tôi chỉ là rất tò mò, cậu vừa nãy hoàn toàn có thể rời đi với lão hòa
thượng kia, vì sao lại lựa chọn ở lại, lẽ nào là vì cây kim Nhiếp Hồn tôi
cắm vào đầu cậu?" Thẩm Trường Thu hỏi
Tôi lắc đầu: " ông giúp tôi tìm ra Giang Hoài, tìm ra Hứa Thiến, còn cứu tôi một mạng, tôi không muốn nợ ân tình của ông"
Nghe vậy, sắc mặt của ông ta có chút giật mình, sau đó cười: " cậu bé
này, quả thật là hiểu biết nông cạn về thế giới bên ngoài, thật là ngây
thơ"
Thẩm Trường Thu cười khà khà, sau đó cũng không quan tâm tôi nữa, bắt đầu
đi về con đường đến đây, nhưng vừa đi được 2 bước, một ngụm máu tươi phun
ra từ miệng ông ta, cả người ông ta cũng nhanh chóng ỉu xìu, chuẩn bị ngã
ra mặt đất
Tôi vội vàng chạy lên đỡ ông ta, nhưng lúc này Thẩm Trường Thu vốn sắc mặt tái mét
" già rồi, già rồi"
Được tôi đỡ lấy, Thẩm Trường Thu lau máu trên khóe miệng, lắc đầu: " đổi
lại lúc còn trẻ, chút thương này lão tử ngay cả mí mắt cũng không cần
chớp, bây giờ thì không được nữa rồi.."
Thi độc bên trong cơ thể Thẩm Trường Thu đã được nhất Niệm đại sư làm
sạch, nhưng vết thương trên người ông ta chỉ là cầm máu kết vảy mà
thôi, không phải là chữa khỏi thực sự, lúc này vừa bước đi, thì sẽ trực
tiếp làm rách miệng vết thương
Con ngựa không biết chạy từ lúc nào rồi, tôi đỡ Thẩm Trường thu đi cả nửa ngày mới đến quỷ trấn, quay về tứ hợp viện của Thẩm Trường Thu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!