Chương 39: Hứa Thiến

Trên không trung, một tiếng sấm vang lên, mưa lớn không có dấu hiệu dự báo nào lập tức đổ xuống, trong quỷ trấn vỗn dĩ bùn lầy ở trên mặt đất, những miếng thịt vụn của người vẫn chưa kịp phân hủy hòa trộn vào bùn

đất, trông vô cùng kinh khủng

Sau khi rời khỏi quỷ trấn, Thẩm Trường Thu thổi một tiếng còi, con ngựa

cao lớn toàn thân mục rữa kia lập tức thoát ra khỏi chiếc xe ngựa, chạy

đến bên này

Thẩm Trường Thu lập tức nhảy lên lưng ngựa, ông ta nhìn tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý, vội vàng nhảy lên

Con ngựa hí lên một tiếng, sau đó dẫm lên bùn đất bay tứ tung, nhanh chóng phi đi

" Thẩm lão gia, chúng ta bây giờ đi đâu?" tôi hỏi

" đuổi theo Giang Hoài"

Thẩm Trường Thu trả lời tôi một tiếng, sau đó đá mạnh vào bụng ngựa, con ngựa bắt đầu gia tăng tốc độ

Mưa càng lúc càng lớn, làm cho cả trấn quỷ đều chìm ngập trong nước

mưa, con ngựa nhanh chóng chạy trong mưa, những linh hồn trên đường không

kịp tránh bị đâm trúng.

Không bao lâu, con ngựa đã đưa chúng tôi rời khỏi trấn quỷ, đến trước một con sông bên ngoài một vùng đất hoang vu

Trong tiếng mưa ào ào, nước trong dòng sông chảy ào ào, bên con sông dòng nước chảy xiết này, có một ngôi nhà lá ở trên bờ

Cửa của ngôi nhà đang mở, đúng lúc này, tôi thấp thoáng nhìn thấy một ông

già vội vội vàng vàng đi từ trong nhà ra, tay ông ta cầm một cây dù màu

đen, một tay cầm một hũ tro cốt, tôi còn nhìn thấy một cô gái người mặc

váy dài màu đỏ đi từ trong nhà ra

Cô gái này có một mái tóc dài rất đẹp, khuôn mặt cô ta trắng bệch, lúc cô

ta đi ra từ trong nhà, trong đôi mắt trong veo thoáng có một tia sợ hãi

Tôi đứng trong mưa ngẩn ngơ nhìn cô gái này, hồi ức trong quá khứ lần

lượt hiện lên trước mắt tôi, làm cho đôi mắt từ từ mơ hồ trong mưa

" Hứa Thiến…Hứa Thiến"

Tôi nhảy xuống khỏi con ngựa, hét tên cô gái ấy

Không sai, cô gái mặc chiếc váy dài đỏ này, chính là Hứa Thiến tôi ngày

nhớ đêm mong, bây giờ, Giang Hoài cầm tro cốt cô ấy muốn rời đi

Hứa Thiến đứng trước cửa nhà khuôn mặt sợ hãi, cô ấy quay đầu nhìn về

phía tôi, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó từ từ thay thể bằng một nụ cười yên ả.

Cô ấy không để ý đến Giang Hoài chạy đến phía tôi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!