Chương 2: Qủy dạ hành

Buổi sáng ngày thứ hai, trong thôn truyền đến một thông tin: trong thôn có một chàng trai đã chết

Người chết tên là Nghiêm Khoan, là một chàng trai đối diện nhà chúng

tôi, sang hôm nay anh ta lái xe máy đi thị trấn mua đồ, không cẩn thận đâm vào cấy đại thụ bên trường

Người đầu tiên phát hiện thi thể của Nghiêm Khoan nói, lúc đó Nghiêm

Khoan đang nằm dưới gốc cây chỗ góc cua, xe máy đè lên người anh ta, xương cốt vùng ngực bị vỡ nát lộ hết cả ra ngoài, hay tay bị gãy thành nhiều

đoạn, hai con ngươi thì chạy ra khỏi cả khóe mắt, trông chết rất thảm

Nghiêm gia sau khi biết được chuyện này thì khóc lóc không còn bộ dạng

người nữa, mẹ của Nghiêm Khoan vừa khóc vừa nói, con trai hôm qua ăn cơm

xong còn nói bản thân không cẩn thận đã đâm chết một con mèo, thật không

ngờ hôm nay đã bị đâm chết

Sự ị thương của kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh bao trùm lên cả Nghiêm

gia, chuyện này đã cho các bà rãnh rỗi một chủ đề bàn tán sau mỗi bữa

ăn, tôi không hứng thú với những dị nghị đó, cũng không chạy đến Nghiêm

gia hóng hớt, tôi đi đến chỗ mọi người nói, chỗ Nghiêm Khoan đã chết.

Vân là con đường đó, vẫn là góc cua đó, cây Hòe cổ thụ đang lay động trong gió, thỉnh thoảng lại có lá khô rụng xuống.

Nhưng mà, cái xác của con mèo hôm qua đã phân hủy, hôm nay không nhìn thấy nữa, thay vào đó là một vùng máu tươi, cái này là Nghiêm Khoan để lại.

Sáng hôm qua, tôi nhìn thấy một con mèo ở bên đường, chi trước và ngực của con mèo hoang bị xe máy đâm nát, xác chết của nó bị tôi vứt sang gốc cây Hòe bên đường

Sáng hôm nay, Nghiêm Khoan lái xe máy đâm vào gốc cây mà chết, đôi tay và

xương cốt cũng bị gãy nát, thi thể của anh ta vừa hay cũng nằm dưới gốc

cây hòe

Thời gian giống nhau, địa điểm giống nhau, cách chết giống nhau, lẽ nào không chỉ là trùng hợp.

Trong đầu tôi, bất chợi nghĩ đến hai tiếng mèo kêu quái dị hôm qua, lẽ

nào…cái chết của Nghiêm Khoan, liên quan đến con mèo hoang đó.

Tôi vội vàng lắc đầu, cảm tấy cách nghĩ này thật hoang đường, hừ… trên thế giới này, sao có thể xảy ra chuyện tà môn như thế chứ

Tôi an ủi bản thân như vậy, nhưng càng như vậy, tâm trạng của tôi càng trở nên nặng nề

" chị, chị nói xem trên đời này thật sự có ma không?"

Lúc tôi hỏi chị ấy như vậy, chị đang thêu bông hoa cuối cùng cho váy

cưới, tôi quan sát thấy cơ thể của chị rõ ràng rung lên một cái.

Tôi đến nhà chị kể cho cô ấy nghe chuyện của Nghiêm Khoan, cũng nói đến tiếng mèo quái dị hôm qua tôi nghe được

Sau đó, cô ấy nở một nụ cười ấm áp, vuốt ve khuôn mặt tôi " nếu như có ma muốn hại em, ta nhất định sẽ giúp em ngăn chặn"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!