Con đường tỏa ra ánh sáng rực rỡ này giống như có một luồng sức mạnh vô hình, kéo bà Lý từng bước từng bước lùi về phía sau
Bà lý kêu lên thảm thiết, Giang Hoài ở bên cạnh bị trọng thương không có
cách nào động đậy cũng kêu gào, nhưng cho dù bọn hò kêu gào rách cổ họng
cũng không có ích gì, linh hồn của bà Lý cuối cùng vẫn bị lôi vào con
đường ánh sáng đầy mị lực đó, biến mất ở cuối con đường
Tiếng kêu gào đột nhiên dừng lại, ánh sáng màu trắng từ từ biến mất, linh hồn của bà Lý cũng biến mất không thấy nữa
" ông…ông đã đưa hồn phách của vợ tôi thu về âm gian?"
Trong miệng của Giang Hoài không ngừng phun ra máu tươi, toàn thân ông ta run rẩy chỉ vào Dư Thiên Hòa, nhưng Dư Thiên Hòa hít thở thật sâu, bình
tĩnh đi đến trước mặt Giang Hoài
" đạo hành của ông mạnh hơn tôi, chỉ đáng tiếc trước đây chỉ vì giúp vợ
mình được thế mạng, nên đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, khí công của ông
cũng mạnh hơn tôi, nhưng mà trời tính không bằng người tính, ông khó tránh khỏi báo ứng"
Dư Thiên Hòa thở dài: " thế giới này hiểm ác nhất không phải là ma
quỷ, là lòng người, ma quỷ tạo nghiệt có người thu dọn, còn người tạo
nghiệp thì tự mình nhận lấy, tôi chỉ là thuận theo ý trời"
Đoang đoang đoang
Dư Thiên Hòa nói xong, đồng hồ treo tường vang lên, tôi bất chợt ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, thì thấy thời gian điểm 12h, cũng chính là ngày 9/9, đã không còn là tết trùng cửu nữa, sinh nhật 18 tuổi của tôi, cũng
đã trở thành quá khứ ở thời khắc này
Trong tiếng đồng hồ này, đôi mắt của Giang Hoài u ám lại, miệng của ông ta hơi động đậy: " xong rồi, xong hết rồi.."
Giang Hoài bị Dư Thiên Hòa đánh trọng thương, đã không còn năng lực tác
quái, tôi chỉ là phẫn nộ nhìn ông ta một cái, sau đó ngồi xuống nền nhà bê tro cốt của Hứa Thiến, nhét vào trong túi áo
Dưới ánh sáng tối mờ, bóng dáng của Hứa Thiến dần dần hiện ra trước mắt tôi, cô ấy trốn sau lưng tôi, sợ hãi nhìn Giang Hoài
" được rồi, không sao rồi" tôi vỗ vào tay Hứa Thiến, an ủi cô ấy
Hứa Thiến gật đầu, sắc mặt xanh xao vô cùng tiều tụy, làm cho người ta nhìn trông rất đau lòng
Dư Thiên Hòa có chút bất mãn nhìn tôi một cái, lắc đầu: " cậu bé này, hồn cha cậu đã bị câu dẫn đi rồi mà cậu không quan tâm, còn có thời gian ở
đây hâm nóng tình cảm với ma nữ này, thật sự không biết là trong đầu cậu
đang nghĩ cái gì"
nghe vậy, trái tim tôi đột nhiên chùng xuống, nhìn xung quanh một
cái, nhưng dưới ánh nến, tôi không hề nhìn thấy dấu vết của cha mẹ, lẽ nào họ lúc nãy trong lúc chiến đấu….
Đôi mắt tôi lập tức ửng đỏ, tôi nhìn Dư Thiên Hòa: " lão Dư, cha mẹ cháu không phải họ đã…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!