Chương 14: (Vô Đề)

tôi không biết con trâu bạc đưa mình đi đâu, nhưng nó có linh

tính, tôi tin nó sẽ đưa tôi đến một nơi an toàn, bây giờ điều tôi lo lắng

là, bố mẹ có kịp rời đi không, Giang Hoài nếu như biết tôi chưa chết, ông

ta liệu có đến nhà tôi, gây phiền phức cho người nhà tôi không.

" Đỗ Minh, nửa đêm canh ba cậu nên ở nhà, bây giờ mà còn muốn đi đâu?"

nhưng mà, lúc tôi đang suy nghĩ thì trên đường đột nhiên truyền đến một

âm thanh khàn khàn, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Giang Hoài không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt tôi, con trâu bạc thì rống lên một

tiếng bất an, dừng bước chân lại

Lúc này, trong tay Giang Hoài cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ, ánh sáng màu

đỏ bao trùm lấy khuôn mặt u ám của ông ta, trông vô cùng quái dị

Tôi trước giờ chưa từng sợ Giang Hoài, cũng chưa từng hận thù ông ta như bây giờ

" Giang Hoài, cái tên lòng lang dạ thú như ông, uổng cho nhà tôi mấy năm nay tốt với ông như vậy, ông lại muốn hại tôi"

Tôi nhìn Giang Hoài chửi, phẫn nộ trong lòng đã kiềm chế sự sợ hãi

Nhưng mà, sắc mặt của Giang Hoài không hề có chút gợn sóng, vẫn bình tĩnh

như cũ " tôi ấy mà, vì trời vì đất, cuối cùng vẫn là vì bản thân, cậu muốn

trách, thì trách vận mệnh của mình không tốt, đẻ sai lúc"

Tôi nghe không hiểu những lời ông ta nói, nhưng ít nhất thì tôi biết được những lời ông ta nói không có gì tôt

Đầu của tôi lúc này đau như búa bổ, máu từ trên đầu không ngừng chảy

xuống, tôi không biết bản thân vẫn còn trụ được bao lâu, nhưng tôi nhìn

Giang Hoài, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn không cam tâm

" 13 năm trước, Hứa Thiến hoàn toàn không phải là treo cổ tự sát, cô ấy bị hại, đúng không?" tôi phẫn nộ hét

Giang Hoài rõ ràng có chút chấn động, ánh mắt lóe lên một tia quái dị, giống như là đã bị tôi nói trúng tim đen

Cha nói với tôi, lúc Hứa Thiến treo cổ tự sát, trên người mặc áo hoa, tay

chân bị sợi chỉ đỏ quấn chặt, trên mặt toàn là máu tươi, gần như giống

hoàn toàn với tôi hôm nay, mà vừa hay lúc đó Giang Hoài cũng mới vừa đến

thôn chúng tôi, từ đầu ông ta đã biết được sự tồn tại của Hứa Thiến

" nói nhiều quá đấy" Giang Hoài không trả lời câu hỏi của

tôi, ông ta từ từ bước đến " Đỗ Minh, Hứa Thiến đợi cậu 13 năm, nhưng có lẽ cậu cũng không biết rằng, tôi cũng đã đợi cậu 13 năm, tối nay, cậu phải để mạng lại"

Cùng với âm thanh của Giang Hoài, trên một ngọn cây, một thi thể mèo hoang chết chưa bao lâu đột nhiên rơi xuống trên mặt đất, dưới sự chiếu rọi

của đèn lồng đỏ, tôi nhìn thấy cổ của con mèo đó đã bị đứt, từng con quỷ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!